Sanh Ca bị sốc.
Bộ não của Kỷ Ngự Đình thật thông minh!
Cô còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để đánh lừa anh, anh đã kéo cô trở lại phòng ngủ chính.
Ngay khi anh ngồi xuống mép giường, Kỷ Ngự Đình tiến lại gần cô và duỗi tay ra, chuẩn bị cởi quần jean của cô.
Sanh Ca nghi ngờ trừng mắt nhìn anh: “Anh định lau rửa và kiểm tra vết thương cho em sao?"
"Nếu không thì sao? Cho anh xem bắp chân, đùi và mông của em đi."
Không có tận mắt xác nhận cô bình an vô sự, anh cũng sẽ không yên lòng!
Sanh Ca nắm chặt lấy quần lót và di chuyển mông về phía sau, tránh xa anh.
Cô cố gắng nhịn đau, ánh mắt sắc bén nhìn anh: “Kỷ Ngự Đình, đồ háo sắc, đáng ghét! Em không tin rằng anh chỉ muốn đi kiểm tra.
Ngã bệnh mà còn không thành thật, thật đáng ghét!”
Kỷ Ngự Đình thực sự không nghĩ đến điều đó lúc này, tất cả những gì anh có thể nghĩ là liệu Sanh Ca khi quay lại có bị đánh hay không.
"Không, chưa kể là anh còn chưa nhìn thấy toàn thân em hay sao.
Em cho anh xem thì có chuyện gì sao? Hay là em chột dạ?"
Sanh Ca lông mày nhíu chặt, xem ra tên này không đến phút cuối thì chưa chịu thôi?
Cô cắn chặt môi dưới, ánh mắt đầy oán hận, như bị lời nói của anh làm cho đau lòng.
"Em có gì mà phải chột dạ, vừa rồi em nói, đại ca không làm khó em, anh lại không tin!"
Cô như càng ngày càng tức giận, phản công, đẩy anh ngã xuống giường rồi quàng cổ anh lại, bóp chặt lấy cổ tay anh không cho anh nhúc nhích.
Thành thật mà nói, cô khá thích Kỷ Ngự Đình trong tình trạng yếu ớt.
Dễ bị ném xuống, dễ bị trêu chọc, dễ ăn hiếp!
Có thể để cô chiếm được lợi thế tuyệt đối trong tích tắc.
"Anh thật to gan, còn dám nghi ngờ em? Lòng tin của anh đối với em ít như vậy sao? Nghĩ xem ngày hôm qua anh đã nói bao nhiêu điều khiến em tổn thương, nhưng em tin tưởng vào anh nên mới không giận anh, nhưng Còn anh thì sao? Chỉ là chút chuyện nhỏ, lại đi nghi ngờ rằng em đang nói dối!"
Kỷ Ngự Đình giật mình vì lời nói của cô, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của anh lại càng trở nên nhợt nhạt hơn một chút.
Anh chỉ là không tin Lộc Sâm.
Tuy nhiên, anh không thể chịu được ánh mắt tổn thương và giọng điệu chất vấn của Sanh Ca.
Nhất là chuyện xảy ra ngày hôm qua, anh cảm thấy xấu hổ, không nói nên lời, không biết giải thích thế nào khi cứ cố chấp nhìn thấy vết thương của mình.
Suy nghĩ của anh đã hoàn toàn bị những lời của Sanh Ca đưa vào hố sâu.
Không thể cãi lại, anh chỉ có thể mím môi mỏng lộ ra vẻ buồn bực, lông mi khẽ run, đầu rũ xuống, dáng vẻ yếu đuối như lại phát bệnh.
Những ngón tay xanh xao của Sanh Ca di chuyển lên gò má nhợt nhạt của anh, xoa dịu cảm xúc u uất của anh.
Cô cố nhịn ý muốn cười, nói với giọng nghiêm túc: "Nếu anh biết nhận lỗi, em sẽ tha thứ và hôn anh một lần nữa coi như ban thưởng.
Còn nếu anh không nhận lỗi, em sẽ dùng gia pháp hầu hạ anh.
Cho nên, anh Ngự, anh có biết sai chưa?"
Giọng điệu của Kỷ Ngự Đình chuyển sang tủi thân: “Sai rồi."
"Sai cái gì?"
"Anh không tin tưởng em, anh nghi ngờ em."
"Sau này anh còn kéo quần của em nữa không?"
Có người lắc đầu ngoan ngoãn.
“Thật dễ thương!"
Sanh Ca hài lòng, tuy rằng ngoài mặt không biểu hiện ra ngoài, nhưng thật ra trong lòng đang cười điên cuồng.
Anh Ngự lúc thân thể yếu đuối tật dễ bắt nạt! Cô rất thích ha ha ha!
Cô thực hiện những gì mình vừa nói, cúi người hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Kiên nhẫn cọ xát vào nhau, đầu lưỡi quấn lấy nhau.
Kỷ Ngự Đình sa vào nụ hôn của cô, không thể tự giải thoát được.
Linh hồn của anh sắp bị cô yêu tinh nhỏ này cướp đi rồi, làm sao anh còn có thể lý trí suy nghĩ xem có phải bị cô lừa hay không.
Hơi thở của anh ngày càng trở nên gấp gáp, có cảm giác như sắp đến!
Ngay khi tay anh đang không yên phận và chuẩn bị xuyên thủng hàng phòng ngự, Sanh Ca đã kịp thời kết thúc nụ hôn.
"Sanh Sanh..."
Kỷ Ngự Đình chán nản.
Anh muốn ăn, nhưng lại không thể.
Chà, anh thật khổ quá!
Sanh Ca nhìn thấy suy nghĩ trong mắt anh, giọng điệu của cô đầy kiên định: “Không được! Điều này là vì lợi ích của cơ thể của anh.
Khi nào anh khỏe rồi thì có thể làm bất cứ điều gì anh muốn."
Kỷ Ngự Đình cụp mắt xuống và không nói gì.
Bệnh của anh, ước chừng sẽ không chữa khỏi được, chẳng lẽ sau này không ăn thịt được sao?
“Trước khi anh chết, em cũng có thể cho anh ăn thêm mấy miếng thịt được không, dù sao anh vẫn có thể là một hồn ma no.” Bằng không, anh sẽ phải trở thành hồn ma đói khát!
Sanh Ca đột nhiên nhíu mày nhéo má anh, nhưng