Sau một hồi nghi ngờ, Sanh Ca ngay lập tức hiểu ý anh.
Vào lúc này, một tia ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt đen của một người đàn ông nào đó, nhìn cô đầy mong đợi.
Vậy rốt cuộc ai mới là tổ tông thế?
Làm sao mà cô cảm thấy rằng người bị ăn đến không còn gì là cô thế?
Haiz, bỏ đi, người đàn ông mà tự mình chọn, thì phải chiều thôi!
Sau một tiếng thở dài ngắn ngủi, cô uống một ngụm nước, cúi người, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Kỷ Ngự Đình lên.
Kỷ Ngự Đình nhắm mắt, phối hợp hơi mở môi ra, để Sanh Ca có thể thuận lợi cho nước vào miệng anh.
Sau khi uống nước, Sanh Ca nhanh chóng nhét cho anh một viên thuốc.
“Nuốt xuống!”
Kỷ Ngự Đình hài lòng chuyển động yết hầu, ngoan ngoãn uống một viên.
“Muốn nữa.”
Sanh Ca lắc đầu cười bất lực, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau vết nước trên khóe miệng: “Anh thích như thế này à?”
Kỷ Ngự Đình gật đầu như gà mổ thóc: “Ngọt lắm!”
“Bị bệnh gì thế!” Cô không nói nên lời lẩm bẩm, cô còn có thể làm gì anh nữa, phải tập quen thôi!
Xét cho cùng, những loại thuốc này ngăn chặn cơn đau thắt ngực, điều trị suy thoái và tăng cường sức đề kháng.
Chỉ có thể kiên trì uống thuốc, phối hợp sử dụng thuốc ức chế, mới có thể trì hoãn tốc độ lây lan của vi rút trong cơ thể Kỷ Ngự Đình lên mức lớn nhất được.
Nghĩ đến đây, cô không chút do dự, uống thêm một ngụm nước nữa, miệng áp miệng đưa vào trong miệng Kỷ Ngự Đình, rồi nhét thuốc vào.
Tất cả trong một lần.
Hôn như vậy lặp đi lặp lại cả chục lần mới uống hết tất cả thuốc.
Cô lấy khăn giấy, giúp anh lau vết nước trên khóe miệng, lại hôn anh một cái nữa rồi mới có thể xem là kết thúc.
Cô đã liên tiếp cúi eo xuống cả chục lần, chưa kể hôm nay còn bị đánh, sau một ngày bận rộn cô cũng có chút mệt mỏi rồi.
Nhưng những loại thuốc này một ngày phải uống ngày 3 lần, cô cũng không thể lần nào cũng đút cho anh như vậy được.
Hơn nữa, ban ngày cô phải đi đến Angle, trong tay có một đống việc, nên không thể ngày nào cũng ở nhà, nhìn anh uống thuốc suốt được.
Nghĩ vậy, cô đặt đồng hồ báo thức cho điện thoại di động của mình, rồi lại lặp lại hành động này với điện thoại di động của Kỷ Ngự Đình.
“Trưa nay em sẽ không ở đây, anh vẫn phải ngoan ngoãn uống thuốc đấy.
Tôi sẽ nhắc nhở Tự Niên giám sát anh.
Nếu cô dám giở trò, kiếm chuyện cho em bận như ngày hôm nay nữa, uống thiếu một viên thuốc, thì sẽ bị đánh mười roi.
Đợi đến khi em quay lại, sẽ nghiêm khắc chấp hành, anh có nghe không?”
Đối với cô mà nói tay đã là hành động ít tổn thương cơ thể nhất và nhẹ nhàng nhất, phải đặt ra quy định trước thì người nào đó mới chịu nhận thua.
“Sanh Sanh...”
Kỷ Ngự Đình không được vui cho lắm.
Không uống thuốc thì phải bị đánh, là cái đạo lý gì đây?
Hơn nữa, còn có hình phạt đánh tay như đang dạy dỗ một đứa trẻ, khiến toàn thân khắp mọi nơi đều cảm thấy khó chịu!
“Ta sao lại có cảm giác em đang nuôi con trai vậy? Anh rõ ràng là vị hôn phu của em!”
Đầu ngón tay trắng nõn của Sanh Ca nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu anh, vuốt tóc anh an ủi: “Có khác gì không? Ai bảo anh bây giờ không thể đánh lại em, anh phải nghe theo sự an bài của em, không chỉ uống thuốc, bản kế hoạch lần trước ep lập ra cũng phải đồng thời thực hiện đấy!”
Kỷ Ngự Đình trên mặt tràn đầy chua xót, nhưng không có khả năng phản bác, chỉ có thể cúi đầu, toàn thân tràn đầy cảm giác oán trách.
Sanh Ca hôn một lượt lên trán, lông mày, má và môi của anh, động tác nhẹ nhàng và chân thành.
“Hãy nghe lời đi nhé, em không muốn đánh anh một chút nào, em cũng cảm thấy đau lòng, cho nên chỉ cần anh ngoan ngoãn, mỗi ngày đến tối về nhà em đều sẽ đích thân bón thuốc cho anh, hôn anh, ôm anh và cưng nựng anh, được chứ?”
Điều này khiến trong lòng Kỷ Ngự Đình cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh ngoan ngoãn gật đầu.
Sanh Ca khá hài lòng với phương pháp quản giáo của mình.
Quả nhiên, vừa đánh vừa xoa là hiệu quả nhất.
Cô kéo Kỷ Ngự Đình xuống lầu, tự tay nấu bữa tối cho anh, trước khi đi ngủ còn nằm trong phòng ngủ chính, nghịch điện thoại với anh một lúc.
Thấy đã gần mười một giờ, cô mới ra khỏi giường và định đi sang phòng bên cạnh ngủ.
Kỷ Ngự Đình rất ngạc nhiên, kéo cánh tay cô lại: “Em đi đâu vậy?”
“Không còn sớm nữa, em về phòng đi ngủ.”
Kỷ Ngự Đình: “?”
Như vậy là định phân phòng ngủ riêng với anh à?
Sanh Ca nhìn ra sự nghi ngờ của anh, liền giải thích: “Anh và em, buổi tối đi ngủ đều không ngoan ngoãn, bản thân đều không thể chịu được sự dụ dỗ của đối phương.
Vì nghĩ cho cơ thể của anh, em cảm thấy tạm thời vẫn nên ngủ riêng thì sẽ tốt