Sanh Ca không nói gì, sắc mặt nghiêm trọng, vẫn không yên tâm như cũ.
Kỷ Ngự Đình tiếp tục bổ sung: “Anh đã ở nhà nghỉ dưỡng hơn nửa tháng rồi, nếu còn không ra ngoài, bên ngoài sẽ nảy sinh nghi ngờ.
”
“Được rồi.
” Sanh Ca miễn cưỡng thỏa hiệp: “Nhưng mà trong buổi tiệc anh không được uống rượu, chỉ được uống nước trái cây, nếu như anh dám lén giấu em lén lút uống, anh sẽ biết tay em!”
Cô hừ hừ hai tiếng, gương mặt hung dữ trừng anh.
Giống như một con mèo hoang giơ móng vuốt sắc nhọn ra, có thể gãi tim người ta ngứa ngáy, nhưng lại không cách nào tự thoát ra được.
Ngón tay thon dài của Kỷ Ngự Đình luồn vào mái tóc đen suôn mượt của cô, khẽ nắm lấy sau gáy cô, cúi người, đôi môi mỏng hôn lên.
Sau nụ hôn dài triền miên, anh mím môi, hơi hồi tưởng: “Nước trái cây hay rượu ngon gì cũng không ngọt ngào và ngon miệng như Sanh Sanh.
”
Sanh Ca đeo mặt nạ lên giúp anh, khẽ đẩy vai anh, hờn dỗi: “Miệng lưỡi ngon ngọt!”
Hai người trêu chọc nhau một lúc, chậm rãi ra khỏi cửa, lái chiếc xe thể thao số lượng giới hạn Silber màu đen, cùng nhau đến biệt thự nhà họ Phó.
Tiệc sinh nhật của Phó Âm chính thức bắt đầu từ bảy giờ tối.
Sanh Ca và Kỷ Ngự Đình đến nhà họ Phó trước nửa tiếng.
Lúc hai người đến, khách khứa vẫn chưa có mấy người.
Phó Âm nhìn thấy hai người khoác tay nhau xuất hiện, âm thầm trợn mắt một cái, sau đó giả vờ nhiệt tình đi qua chào hỏi: “Cô Lộc, cậu Ngự, đến sớm vậy sao.
”
Sanh Ca chỉ mỉm cười, không tiếp lời.
Kỷ Ngự Đình còn chẳng thèm nhìn Phó Âm một cái, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo, mặt nạ quỷ càng khiến cho cả người anh thêm cảm giác bí ẩn.
Bị hai người phớt lờ, Phó Âm hơi không vui, cũng lười giả vờ nữa, quay đầu trò chuyện với những tiểu thư mà mình quen biết.
Phó Thần Dật ngồi một mình ở cách đó không xa, uống rượu giải sầu, nghe thấy Sanh Ca đến rồi, anh ta rất vui mừng.
Thế nhưng anh ta lại thấy cô từ đầu đến cuối đều giống như không hề nhìn thấy anh ta, sau khi nói mấy lời khách sáo với cha anh ta Phó Nghị Quốc, mẹ anh ta Đào Hà, thì một mực cười đùa bên cạnh Kỷ Ngự Đình.
Phó Thần Dật vô cùng buồn bực, chủ động đi đến bắt chuyện: “Sanh Ca, lâu rồi không gặp, gần đây em ổn chứ?”
Sắc mặt Sanh Ca bình thản, giọng điệu xa cách: “Anh Phó khách sáo quá rồi, tôi vẫn ổn.
”
Phó Thần Dật cảm thấy mất mát: “Bây giờ đến một tiếng Thần Dật em cũng không muốn gọi nữa sao? Giữa chúng ta tại sao bỗng nhiên lại xa lạ như vậy?”
Sanh Ca nghe thấy thì nhíu mày, anh ta nói cứ như trước kia hai người rất thân thiết vậy, anh ta đang cố ý kích thích Kỷ Ngự Đình sao?
Quả nhiên, sắc mặt của Kỷ Ngự Đình ở bên cạnh cô trầm xuống, đôi mắt u ám.
Trước khi anh nổi nóng, Sanh Ca vội vuốt vuốt cổ áo của anh, ngón tay vuốt nhẹ lên sau cổ anh một cách thân mật, nhưng lại mở miệng nói với Phó Thần Dật:
“Anh Phó, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi và anh trước giờ vẫn luôn là bạn bè bình thường, giữa chúng ta chưa từng có sự xa lạ, hơn nữa người chồng sắp cưới này của tôi rất hay ghen, anh Phó đừng có nói mấy lời khiến anh ấy hiểu lầm.
”
Dưới sự vuốt ve của cô, sắc mặt của Kỷ Ngự Đình khôi phục lại bình thường, bàn tay lớn ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
Tim của Phó Thần Dật trở nên nguội lạnh.
Một Phong Ngự Niên khó xơi đi rồi, lại đến một Kỷ Ngự Đình khó đối phó nhất.
Hơn nữa, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Sanh Ca lại thích Kỷ Ngự Đình, còn sống chung với anh nữa!
Phó Thần Dật cho rằng người thích cô mười mấy năm mới là người đàn ông yêu cô nhất, cũng thích hợp với cô nhất.
Mắt thấy bản thân mình đã hoàn toàn không còn cơ hội nữa, Phó Thần Dật rất không cam lòng: “Sanh Ca, anh có vài lời muốn nói riêng với em, nói xong anh chắc chắn sẽ không quấn lấy em nữa, nể mặt chúng ta là bạn bè, có thể không?”
Sanh Ca không cần suy nghĩ mà đã trực tiếp từ chối: “Chắc anh Phó cũng biết, thời gian trước tôi và anh Ngự có lên báo, được ca tụng là đôi vợ chồng sắp cưới ngọt ngào nhất, hôm nay trong buổi tiệc của cô Phó Âm có mời không ít người nổi tiếng, có lẽ cũng có không ít người của giới truyền thông đến đây.
”
“Nếu như để bị chụp được thì sẽ rất khó giải thích, vì vậy anh Phó muốn nói gì thì cứ nói ở đây đi, có gì mà anh Ngự nhà tôi không thể nghe đâu.
”
Trái tim nôn nóng bất an của Kỷ Ngự Đình dần bình tĩnh lại, anh chủ động nắm chặt lấy bàn tay của Sanh Ca, đan vào mười ngón tay của cô.
Hai người nhìn nhau cười một cái, không chút e ngại mà rải đường, tỏ vẻ thân mật.
Phó Thần Dật bị kích thích: “Sanh Ca, vì em, anh không sợ chọc giận nhà họ Kỷ, em có biết