Sanh Ca gần như là nghiêm túc ngay lập tức.
Hành động của Phó Âm nhanh thật, không giữ được bình tĩnh đến vậy sao?
Đầu tiên cô nhìn về phía Kỷ Ngự Đình, dặn dò: “Anh Ngự, bên hậu đài toàn là con gái, không tiện để anh qua đó, một lát em đến tìm anh, nhớ không được uống rượu đó!”
Ở trước mặt người ngoài, cô chỉ nhướng mày tỏ ý, sự uy hiếp gian xảo dưới đáy mắt không nói cũng hiểu.
Kỷ Ngự Đình mím môi cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Sanh Ca mới yên tâm rời đi theo trợ lý.
Đợi cô đi rồi, sắc mặt của Kỷ Ngự Đình dần trở nên rét lạnh.
Không lâu sau, anh gọi Tự Niên qua đây, nhỏ giọng căn dặn: “Bảo Thất Niên lặng lẽ trông chừng sự an toàn của Sanh Sanh, cậu đi canh chừng hai anh em nhà họ Phó kia, có bất kỳ biến động nhỏ gì thì báo với tôi ngay lập tức.
”
“Rõ, thưa boss!”
Đợi Tự Niên đi rồi, anh ngẩng đầu nhìn về phía biệt thự nhà họ Phó, đáy mắt u ám.
Vừa quay đầu, anh lại thấy Lộc Hoa đang đi đến từ phía đối diện.
Trước đó, Sanh Ca đã nói cho Lộc Hoa biết được chuyện Kỷ Ngự Đình chính là Phong Ngự Niên trước kia.
Sắc mặt của anh ấy không thân thiện lắm, nhưng cũng không có vẻ sắc bén của Lộc Sâm trước kia.
Sau này Kỷ Ngự Đình chắc chắn phải trải qua ải của mấy anh em vợ này.
Mà trước đây Lộc Hoa cũng ở thành phố Phương, gần như là nhìn thấy hết những sóng gió mà anh và Sanh Ca đã trải qua, nên có lẽ anh ấy sẽ là cửa ải dễ qua nhất.
Nghĩ đến đây, đôi môi mỏng của Kỷ Ngự Đình khẽ cong, bắt chuyện một cách rõ ràng: “Anh vợ ba, cố tình đến tìm em à?”
Lộc Hoa hơi không vui: “Ai là anh vợ ba của cậu? Chỉ mới đính hôn thôi, bát tự còn xem kia kìa.
”
Kỷ Ngự Đình không phản bác, chỉ mỉm cười: “Trò chuyện chút nhé?”
Sanh Ca đi theo trợ lý vào trong biệt thự, vào phòng trang điểm dành riêng cho nhóm Thiếu Nữ Hồ Điệp.
Còn chưa bước vào, tiếng động ồn ào lại mang theo vài tiếng khóc lóc của mấy cô gái đã truyền đến.
Trợ lý đẩy cửa ra, mấy cô gái bên trong quay lưng về phía cửa, túm tụm lại với nhau, không biết đang xem cái gì.
Sanh Ca đi qua: “Sao vậy?”
Mọi người nghe thấy giọng cô, đồng loạt quay đầu.
Người ra mắt với vị trí thứ tư, Vân Thù Viện vội vàng chạy qua kéo Sanh Ca.
“Tổng giám đốc Lộc cô xem, trang phục biểu diễn của Tiểu Tinh bị làm hỏng rồi, còn có mười mấy phút nữa là buổi tiệc bắt đầu rồi, phải làm sao đây!”
Mấy cô gái khác cũng vô cùng gấp gáp.
Từ lúc các cô ra mắt cho đến nay, danh tiếng cũng không tệ, thời gian trước Trọng Lệ Tư làm người thứ ba nên rời nhóm, bây giờ nhóm chỉ còn lại sáu người, khiến cho rất nhiều fan nhóm tuyên bố rời khỏi fandom.
Mặc dù hôm nay chỉ là buổi biểu diễn góp vui bình thường, nhưng những người có mặt đều là những nhân vật có máu mặt của thành phố S, trong số các cô nàng này có không ít người chờ đợi có thể được con trai của gia đình giàu có nào đó nhìn trúng, từ đó bước vào tầng lớp thượng lưu.
Mà buổi biểu diễn nhóm này, chỉ cần một người xảy ra sai sót, những người khác cũng sẽ bị liên lụy theo.
Sanh Ca hiểu chút tâm tư nhỏ này của bọn họ, không nói gì, bước lên kiểm tra bộ đồ biểu diễn đó.
Chiếc váy xinh đẹp tinh xảo đã bị cắt nát thành vải vụn, đến cơ hội khâu vá và sửa lại cũng không có.
Mà người trong cuộc là Chu Tiểu Tinh thì đang ngồi trên ghế sofa.
Trong số tất cả những thành viên trong nhóm, cô ấy rõ ràng là người bình tĩnh nhất, giống như đã sớm đoán được sẽ bị gây khó dễ bằng mọi cách như vậy.
Sanh Ca quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Tiểu Tinh, cậu có ý kiến gì không?”
Chu Tiểu Tinh: “Nếu bộ đồ đã hỏng, tớ không thể lên sân khấu được, vậy thì cứ bảo tớ bị bệnh, năm người bọn họ nhảy bình thường là được.
”
Vân Thù Viện phản đối đầu tiên: “Không được, những bài hát của chúng ta đều là cả nhóm, ít đi một người sẽ phải sắp xếp và tập luyện lại vị trí, bây giờ chỉ còn có mười mấy phút là buổi tiệc bắt đầu rồi, chúng ta vốn dĩ không kịp sắp xếp lại, nếu cứ bất chấp mà lên sân khấu chắc chắn sẽ rất mất mặt.
”
“Đúng đó! Mất mặt không bằng đừng nhảy, hình tượng của tôi sẽ mất hết đó!”
“Đúng đó đúng đó, tổng giám đốc Lộc, cô hãy giúp chúng tôi đi!”
Sanh Ca suy nghĩ một lúc, gọi người đại diện vào, nói chuyện riêng với cô ta: “Trước đó, cô và nhà họ Phó đã ký bao nhiêu tiền cho lần xuất hiện của buổi tiệc này?”
“Nhà họ Phó ra tay rất hào phóng, chấp nhận bỏ ra năm mươi triệu đó, nếu như bây giờ chúng ta huỷ bỏ hợp đồng, trên đó có ghi tiền vi phạm là năm trăm triệu đó, tổng giám đốc Lộc cô hãy suy nghĩ lại đi!”
Sanh Ca cười khẩy: “Ai nói tôi muốn huỷ bỏ hợp đồng? Phó Âm mà cũng xứng đáng nuốt tiền của tôi