Sanh Ca ngay lập tức đứng dậy và đi ra mở cửa.“Làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại cãi nhau như vậy?”Lộc Thập Nhất thở hồng hộc: “Buổi sáng, ông chủ và bà chủ của nhà họ Phó đã đích thân tới nhà một chuyện, không biết đã nói gì với ông chủ.
Vì chuyện xảy ra tối hôm qua, trong lòng cậu ba vốn dĩ còn đang kiềm nén, có lẽ là vì chuyện hôn ước và chuyện của cô Chu...”Sanh Ca cau mày.Cha đã biết chuyện của anh ba và Chu Tiểu Tinh rồi sao?Thảo nào lại gây gỗ với nhau!Cô phải nhanh chóng quay về, kẻo anh ba cãi không lại, sẽ chịu thiệt nữa!“Anh Ngự, có thể tối em mới về.” Cô vừa xỏ giày, vừa nói với Kỷ Ngự Đình.Kỷ Ngự Đình đứng dậy, bình tĩnh đặt chiếc máy tính bảng xuống và đi đến trước mặt Sanh Ca.“Nếu như đã là chuyện lớn, thì anh sẽ đi với em.”Sanh Ca không cần suy nghĩ: “Đây là việc của nhà họ Lộc.
Anh đi không tiện, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nhớ ngoan ngoãn uống thuốc đấy!”Kỷ Ngự Đình có chút không vui nhưng cũng không nói gì, lấy chiếc áo khoác ngoài màu trắng trên giá áo ra rồi giúp cô mặc vào.“Mấy ngày nữa mùa đông đến rồi, đừng để bị lạnh.”Sanh Ca kiễng chân lên, hôn chụt chụt vào má anh, sau đó dẫn Lộc Thập Nhất, nhanh chóng đi ra ngoài và hỏa tốc chạy đến núi An Ninh....,,,Xe của Sanh Ca vừa lên tới đỉnh núi, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Chu Tiểu Tinh đang đứng ở cửa biệt thự của Lộc Thiệu Nguyên, đi tới đi lui, lo lắng vô cùng.Cô ra khỏi xe, đi tới và gọi một tiếng: “Tiểu Tinh.”Nghe thấy giọng nói của cô, Chu Tiểu Tinh chạy tới ngay lập tức.“Sanh Ca, trong bữa trưa hôm nay, ông cụ Lộc đã cử người đến đưa anh Lộc qua đây, đến bây giờ vẫn chưa đi ra.
Bọn họ không cho phép tớ vào.
Tớ chỉ có thể đứng chờ tin tức ở bên ngoài, cũng không biết bên trong như thế nào rồi!”Cô nắm lấy tay Chu Tiểu Tinh, vỗ về an ủi: “Cậu đừng lo lắng, có tớ ở đây, tớ nhất định sẽ giúp anh ba, tớ đưa em vào.”Được Sanh Ca chống lưng, những vệ sĩ ở cửa không dám ngăn cản.Khi chú Lâm biết tin cô đã về, vội vã chạy từ ngoài nhà thờ tổ chạy về đón cô.Sanh Ca hỏi: “Chú Lâm, anh cả của cháu đâu?”“Cậu cả và mợ chủ gần đây không ở thành phố S.
Bọn họ đã bay đi rồi.
Không biết khi nào mới quay về.”Vẻ mặt Sanh Ca đông cứng lại, nhớ tới chuyện quan trọng kia, quay đầu nhìn Lộc Thập Nhất:“Anh đi liên lạc với anh cả của tôi.
Nếu anh ấy không nghe máy, thì gọi điện thoại cho chị dâu, cả kêu anh ấy trong hai ngày tới nhất định phải về thành phố S, tôi có chuyện muốn tìm anh ấy.”“Vâng, thưa cô.” Lộc Thập Nhất xoay người đi làm ngay.Sanh Ca kéo Chu Tiểu Tinh đi một mạch đến cổng của nhà thờ tổ.Cửa nhà thờ tổ đang đóng chặt, đột nhiên vang lên tiếng đập tách tách trà buốt tai, rõ ràng bên trong đã cãi đến mức không thể chấm dứt được, tình hìng không ổn rồi.Cô cau mày, lập tức định đẩy cửa đi vào, nhưng bị chú Lâm ngăn lại.“Cô chủ, đương nhiên có thể vào nhà thờ tổ bất cứ lúc nào, nhưng cô Chu này là người ngoài, cô ấy không được vào.”Chu Tiểu Tinh không muốn làm cô khó xử, rất hiểu chuyện: “Không sao đâu, tớ không vào, tớ sẽ ở ngoài nhà thờ tổ đợi hai người ra.”Sanh Ca gật đầu, không thể chậm trễ hơn được nữa, ngay lập tức đẩy cửa nhà thờ tổ ra.Trong nhà thờ tổ.Lộc Thiệu Nguyên ngồi ở trên cùng, tức giận đến độ lồng ngực phập phồng, trong mắt đục ngầu đó lóe lên tia hung dữ.Tống Niên ngồi trên ghế ở một bên, vẻ mặt như đang xem kịch, không liên quan gì đến chị ta.Lộc Hoa đứng chính giữa, sống lưng thẳng tắp, anh ấy không cảm thấy là mình đã làm sai chuyện gì, cho dù Lộc Thiệu Nguyên có la mắng như thế nào, anh cũng kiên quyết không quỳ xuống.Bộ âu phục quý giá trên vai và cánh tay phải của anh ấy đã bị nhuốm lá trà và vết nước, rõ ràng là tiếng tách trà vỡ mà Sanh Ca đã nghe thấy bên ngoài, do Lộc Thiệu Nguyên cầm lên ném vào người Lộc Hoa.Bởi vì Sanh Ca bước vào, cuộc cãi vã trong nhà thờ tổ đã dừng lại.Tống Niên liếc nhìn cô, trong miệng khẽ lẩm bẩm gì đó, trên mặt chị ta hiện rõ sự khinh thường và không vui.Ánh mắt Lộc Thiệu Nguyên dịu đi một chút, nhìn về phía cô, giọng điệu cũng dịu đi: “Sao con lại trở về? Con cố ý tới đây giúp anh ba con đúng không?”“Cha, xem cha nói cái gì kìa, đây là nhà của con, con không trở về thăm nhà được sao?”Vừa nói, cô vừa lấy khăn ướt lau ra giúp Lộc Hoa lau lá trà trên