Tuy nhiên, khi ông ấy suy nghĩ lại, ông ấy chợt nhớ ra điều gì đó, cơn giận đã giảm đi rất nhiều.
“Cục cưng, con có chuyện không biết, khi còn nhỏ Phó Nghị Quốc đã từng cứu cha, vì vậy cha đã hứa với ông ta một vài điều kiện.
Lần này ông ta lấy chuyện ân tình đó ra để nhờ vả cha, cha...”
Sanh Ca cau mày: “Cha, mấy năm qua cha đã bí mật giúp đỡ nhà họ Phó bao nhiêu rồi, hơn nữa Phó Âm còn muốn làm tổn thương con không muốn phải mới chỉ một hai lần, ân oán giữa hai người đã cân bằng, cha không còn nợ nhà họ Phó nữa.”
“Theo còn thấy, nếu anh ba muốn từ hôn thì cứ để anh ấy làm đi đi.
Chẳng lẽ ba muốn anh ấy cưới một người phụ nữ độc ác như Phó Âm về nhà để ức hiếp con sao?”
“Còn về kiếp nạn lần này của nhà họ Phó, cha cũng đừng quan tâm nữa.
Xem tạo hóa của nhà họ Phó đi.
Nếu không thể gồng gánh qua nổi, cho dù là công ty phá sản, vỡ nợ, hay là từ nay về sau nhà họ Phó bị gạch tên ra khỏi danh sách gia đình quyền thế đều là do bọn họ tự chuốc lấy, không liên quan gì đến cha.”
Lộc Thiệu Nguyên bình tĩnh lắng nghe hết, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
“Được rồi, cứ làm theo lời con gái cưng nói đi.
Phó Âm nếu như đã muốn làm hại con.
Lần này cha không đốt thêm một ngọn lửa cho Nhà họ Phó là đã tận nghĩa lắm rồi.”
Sanh Ca mỉm cười, lông mày cong lên, vẻ mặt ngoan ngoãn đồng ý, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Cha và Nhà họ Phó ân oán đã tan, nhưng mối thù hận giữa cô và Phó Âm e rằng không thể nào hóa giải được.
Lần này, đang chờ đợi nhà họ Phó đối mặt chính là bão táp mưa sa!
Cô lại nịnh nọt Lộc Thiệu Nguyên thêm vài câu nữa, giọng nói ngọt ngào, thành công khiến Lộc Thiệu Nguyên bớt giận.
Lộc Hoa lặng lẽ đứng đó, lạnh lùng nhìn cảnh tượng cha con thâm tình trước mặt.
Lộc Thiệu Nguyên nhận thấy Lộc Hoa đang đứng như một khúc gỗ ngay tại chỗ, liền dịu giọng nói: “Lộc Hoa, con muốn từ hôn cũng không sao, nhưng cha không đồng ý con cưới người phụ nữ tên Chu Tiểu Tinh kia!”
Lộc Hoa nghe vậy, anh ấy đanh mặt lại, rất không phục:
“Cha lại muốn tìm một vị hôn thê mới trong gia đình giàu có nào cho con nữa? Kết hôn là chuyện cả đời, con sẽ chọn người mà con thích.
Lần này cha vẫn muốn làm chủ cuộc đời con là chuyện không thể đâu!”
“Con! Con muốn chọc giận cha sao?”
Cơn giận của Lộc Thiệu Nguyên vừa mới nguôi ngoai, lại ùn ùn trỗi dậy:
“Nữ minh tinh nhỏ đó của con, thân phận không rõ ràng, là một đứa trẻ hoang được sinh ra trong cô nhi viện, học thức không cao.
Con lấy cô ta có ích lợi gì? Để cho người ta đứng sau lưng ê cười nhạo nhà họ Lộc chúng ta à?”
“Lợi ích?”
Lộc Hoa cũng tức giận, chế nhạo: “Rốt cuộc là con cưới vợ hay là đi mua hàng sao? Cha tính toán rõ ràng như vậy, ngay từ đầu, cha đã bất chấp sự phản đối của tụi con, anh nhất định phải lấy người phụ nữ chỗ nào cũng tệ như Tống Niên đó về.”
“Cha cho một kẻ thứ ba lên làm vợ cả là có lý, nhưng con danh chính ngôn thuận lấy một người con thích về làm vợ là con sai? Môn đăng hộ đối ở trong mắt cha rốt cuộc là cái thá gì!”
Ngón tay của Lộc Thiệu Nguyên run rẩy chỉ vào anh ấy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, suýt chút nữa hít thở không thông.
“Đồ khốn nạn, mày!”
Nếu không phải vì chân không tiện, ông ấy phải ngồi xe lăn, đoán chừng bây giờ Lộc Hoa đã bị ông ấy tát cho hai bạt tai rồi.
Không đánh được, Lộc Thiệu Nguyên càng tức giận hơn, hét với bên ngoài cửa: “Lão Lâm! Đi kiếm một cây roi ngựa về đây, để tôi đánh cái thằng con bất hiếu này! Đánh cho đến khi nó nhận sai mới thôi!”
Khuôn mặt của Lộc Hoa tràn đầy sự không phục, bắt đầu chủ động cởi cúc áo, cởi bỏ bộ đồ vest:
“Nhận sai là chuyện không thể rồi.
Tốt nhất là hôm nay cha đánh con một trận tới chết, con trả cái lại mạng này cho cha! Kiếp sau không làm con của Lộc Thiệu Nguyên cha nữa!”
Kể từ hai năm trước, khi Lộc Thiệu Nguyên khăng khăng đòi đính hôn cho anh ấy và Phó Âm, mối quan hệ của anh ấy và Lộc Thiệu Nguyên đã rất căng thẳng, đến nay vẫn không hề giảm bớt.
“Nghịch tử! Thằng con bất hiếu!”
Hai mắt Lộc Thiệu Nguyên đỏ như máu, cả khuôn mặt vừa tím vừa đen vì tức giận.
Chú Lâm do dự không dám đi: “Ông chủ, ngài bớt giận đã, Cậu ba...”
Lộc Thiệu Nguyên trừng mắt nhìn ông ta: “Còn không mau đi! Trói nó lại cho tôi, đánh cho chết! Đánh chết cho rồi!”
“Không được đi!”
Sanh Ca lên tiếng ngăn lại, nháy mắt ra hiệu, bảo chú Lâm đi xuống trước.
“Ngay cả con cũng muốn ngỗ ngược với cha à?”
Lộc Thiệu Nguyên vừa giận vừa đau, cúi đầu nhìn xuống người con gái mình yêu nhất đang ngồi kế bên chân.
“Làm sao có thể chứ