Lộc Hoa im lặng một hồi, thở dài thườn thượt: “Em nói nghe thì dễ lắm, tính của cha cố chấp, muốn khiến ông ấy đổi ý còn khó hơn lên trời.”
“Khó khăn mới có tính thử thách mà, anh ba sợ rồi à?”
Sanh Ca vỗ vai anh ấy cổ vũ: “Anh đừng lo, em sẽ giúp anh thủ thỉ bên tai, hơn nữa ông ấy có thể kiểm soát sổ hộ khẩu, chuyện kết hôn của anh, nhưng làm sao có thể kiểm soát được việc anh yêu đương, sau này anh nên làm gì thì cứ làm, đừng lộ liễu quá là được.”
Lộc Hoa ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có lý.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trong vô thức đã đến gần cổng rồi.
Sanh Ca nhìn về phía cánh cửa trống rỗng không người, kinh ngạc.
Lúc này cô mới nhớ ra mình đã quên một người mất rồi!
“Ây da! Mải mê nói chuyện với anh, sao đi từ nãy tới giờ em không thấy Tiểu Tinh đâu nhỉ? Cô ấy đã nói là sẽ đợi anh ở cổng nhà thờ tổ mà!”
Lộc Hoa cau mày: “Cô ấy đi theo tới à?”
“Ừm, cô ấy nói rằng không yên tâm anh.” Sanh Ca băn khoăn không biết có nên quay lại tìm không: “Tiểu Tinh đó giờ luôn nói được làm được, chắc là cô ấy sẽ không rời đi mà không đợi anh đâu, trừ khi...”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đồng thời nghĩ đến một chuyện!
Lộc Hoa quay người trước, điên cuồng chạy về phía biệt thự của mình.
Sanh Ca lập tức làm theo, từ trên đỉnh núi chạy xuống lưng chừng núi.
Đẩy mở cánh cổng sắt lớn bên ngoài biệt thự, Chu Tiểu Tinh vừa mới thu dọn tất cả hành lý đi ra khỏi biệt thự.
Lộc Hoa tiến lên hai bước, hỏi: “Cô thu dọn hành lý là muốn làm gì vậy?”
Chu Tiểu Tinh cúi đầu, cảm thấy có chút áy náy:
“Mấy ngày nay đã phiền anh Lộc rồi.
Đã gần một tháng kể từ khi Từ Ôn ngoại tình, trên mạng cũng đã quên mất chuyện đó từ lâu rồi.
Đã đến lúc tôi phải chuyển về căn hộ của mình rồi.”
Lộc Hoa siết chặt cổ tay cô ấy, bá đạo giật lấy vali từ trong tay cô ấy lại: “Tôi không đồng ý!”
“Anh Lộc! Anh không có quyền ngăn cản tôi rời đi! Anh đã có thể từ hôn với cô Phó như anh mong muốn rồi, thỏa thuận của chúng ta đã hết giá trị rồi!”
Chu Tiểu Tinh cũng có chút khó chịu.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nói chuyện mạnh miệng như vậy khi ở trước mặt Lộc Hoa.
Lộc Hoa mím chặt môi, khuôn mặt lạnh đi, suy tư một hồi mới nói: “Có phải ban nãy Tống Niên ra khỏi nhà thờ tổ đã nói gì với cô không?”
Chu Tiểu Tinh không phản bác: “Cô ấy mắng đúng lắm, cuộc sống của tôi với anh khác như trời và đất, tôi hoàn toàn không xứng với anh, tôi chỉ là tình nhân giả mà anh thuê, tôi không nên động lòng thật sự, càng không nên làm ảnh hưởng anh, tôi…”
Cô ấy chưa kịp nói hết câu, Lộc Hoa khí thế lạnh lùng bước tới, lòng bàn tay to lớn kéo đầu cô ấy lại, cưỡng hôn cô ấy, chặn hết mọi lời xin lỗi của cô ấy lại.
Không khí mập mờ tỏa ra giữa hai người họ.
Ngay khi Sanh Ca đuổi theo vào biệt thự, cô đã nhìn thấy cảnh tượng tràn ngập ấm áp này.
Cô mỉm cười nhẹ nhõm, lắc đầu bất lực, tự giác bước chân nhẹ nhàng rồi lặng lẽ rời đi.
Nụ hôn bá đạo được kết thúc bởi sự vùng vẫy thoát ra của Chu Tiểu Tinh.
Lộc Hoa giải thích: “Người rung động trước là tôi chính tôi mới là người nên nói lời xin lỗi.
Tối hôm qua...!cô đã bị bỏ thuốc, lẽ ra tôi không nên làm như vậy với cô...!nhưng tôi...”
Tối hôm qua, anh ấy bế Chu Tiểu Tinh trở về biệt thự, vốn dĩ anh ấy chỉ muốn bế cô ấy vào phòng tắm để dội nước lạnh, sau đó tìm thuốc để giúp cô ấy bớt khó chịu.
Ai ngờ biết được, cô ấy đã bị tác dụng của thuốc nuốt hết mọi lý trí, bất chấp dán chặt vào cơ thể của anh ấy...
Anh ấy không thể nào khống chế được, là anh ấy đã ý loạn tình mê.
Anh ấy đã cấm dục biết bao nhiêu đó năm, cuối cùng anh đã hoàn toàn trầm luân dưới sự mềm yếu của Chu Tiểu Tinh.
Những hình ảnh hoang đường đêm qua bị đánh thức, tất cả đều hiện lên trong đầu Chu Tiểu Tinh.
Cô ấy ngay lập tức đỏ mặt, rất khó xử.
“Cái đó...!đêm hôm qua chỉ là một tai nạn.
Anh Lộc không cần phải quá bận tâm đến nó.
Tôi tuyệt đối sẽ không dùng những chuyện đó để uy hiếp anh, trói buộc anh bằng đạo đức, chúng ta cứ coi nó như...!coi như chưa hề xảy ra là được!”
Lộc Hoa tức giận nhìn cô ấy chằm chằm: “Cô! Người phụ nữ tồi tệ này, cô ngủ với tôi, cởi quần người ta rồi không nhận à, cô không muốn chịu trách nhiệm với tôi sao?”
“Hả??”
Cái gì vậy chứ!
Dường như cô ấy không ngờ rằng cậu ba Lộc vốn luôn nho nhã, quý phái lại nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy.
Chu Tiểu Tinh sửng sốt, nhẫn nhịn, rồi cô ấy mới lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ tối hôm qua anh Lộc cũng là...!lần đầu tiên?”
Sắc mặt