Kỷ Ngự Đình rất hài lòng: “Nói hay lắm, về tăng lương.”
“Ha ha, cảm ơn boss! Boss à, anh và cô Sanh Ca quả là trời sinh một đôi…”
Phó Thần Dật nhìn bóng lưng hai người đi xa, cặp mắt tức đến độ đỏ bừng, nện một quyền xuống đất.
Trở về Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Kỷ Ngự Đình lập tức đanh mặt, dặn dò Tự Niên: “Tiếp tục tạo áp lực cho Phó thị, tối đa ba ngày, thanh lý phá sản, tịch thu bất động sản, không được thiếu cái nào cả.
Tôi muốn nhà họ Phó không thể bò dậy được nữa!”
“Vâng.”
Anh tiếp tục nói: “Trước kia Phó Âm làm không ít chuyện ác, tất cả đều nhờ nhà họ Phó giải quyết hậu quả cho cô ta.
Cậu lên web đen treo thưởng số tiền lớn, tôi muốn đào chứng cứ của cô ta, giúp Sanh Sanh đưa Phó Âm vào tù!”
Nhà họ Phó hiện đang suy tàn, nhất định sẽ có không ít người bỏ đáng xuống giếng.
Nỗi căm giận chất chứa bao nhiêu năm trước, hiện tại những người này có thể nhân cơ hội đạp một cái, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
“Boss yên tâm, nhất định tôi sẽ thu xếp thỏa đáng!”
Sắp xếp chuyện chính xong, Kỷ Ngự Đình liếc nhìn sắc trời bên ngoài.
Hôm nay bắt đầu mùa đông, cộng thêm mưa dầm liên miên, trời tốt từ rất sớm.
Đến lúc này, ngoài trời đã tối đen rồi.
Kỷ Ngự Đình cụp mắt, trong lòng có chút hiu quạnh.
Gần đây hễ đi ra ngoài là Sanh Ca sẽ đi cả ngày, trong ngày không gọi cho anh bất cứ cuộc điện thoại nào.
Anh nhìn thời gian, đã hơn bảy giờ rồi.
Lại là một ngày Sanh Ca về muộn, anh chán chường tựa vào ghế sofa, giống như ba hồn bảy phách đã bị cướp đi, chỗ nào cũng thấy khó chịu.
Tự Niên ở bên cạnh nhìn dáng vẻ ủ rũ của anh, thở dài: “Boss lại nhớ cô Sanh Ca à?”
Kỷ Ngự Đình không để ý tới anh ta, buồn bã nhìn ra con đường hoa lặng lẽ bên ngoài ô cửa.
…
Xe của Sanh Ca dừng ở chỗ rẽ cách đường vào nhà họ Kỷ hai trăm mét.
Sắc mặt cô lạnh lùng, lẳng lặng ngồi trong se nghe Lộc Thập Nhất báo cáo.
“Xin lỗi cô chủ, sau khi bị anh ta phát hiện, người của chúng ta qua mấy vòng đã bị cắt đuôi, không thể đuổi theo.”
Sắc mặt Sanh Ca càng tệ hơn.
Lộc Thập Nhất cúi thấp đầu, vô cùng ủ rũ: “Thật sự xin lỗi…”
“Thôi, dù sao anh ta cũng là tinh anh được huấn luyện từ quân đội, các hạng mục năng lực đều không tồi, đầu óc lại tinh ranh, anh ta muốn cắt đuôi các anh quá dễ dàng.”
Cô nhìn dòng số xa lạ mà Ninh Thừa Húc để lại trên tờ giấy nháp, thầm đọc lại một lần: “Điều tra số này thế nào rồi?”
“Số seri đúng là trong nước, mặc dù không có tên thật, nhưng người của chúng ta tra ra địa chỉ hiện tại của dãy số này là ở nước Âu Phi.”
Nước Âu Phi?
Sanh Ca nheo mắt, suy nghĩ cẩn thận.
Cô nhớ mẹ của Ninh Thừa Húc là người nước Âu Phi, nhưng từ khi còn bé cho đến hiện tại, cô chưa từng nghe thấy Ninh Thừa Húc đề cập đến mẹ của anh ta, cũng không bao giờ nói gì về nước Âu Phi.
Trừ đôi mắt lai màu xanh thẳm kia, anh ta hệt như người đã sinh ra và lớn lên ở nước Hoa.
Chẳng lẽ… anh ta đã âm thầm liên lạc với bên nước Âu Phi?
Trong này liệu có bí mật gì không thể để cho ai biết hay không?
“Đi điều tra về mẹ của Ninh Thừa Húc, tôi muốn có tư liệu cặn kẽ.
Ngoài ra, điều tra các chuyến bay của người nước Âu Phi bay đến nước Hoa trong nửa năm gần đây, nhìn xem có người nào khả nghi nhập cảnh hay không.
Đến lúc đó đưa cho tôi một bản danh sách.”
Lộc Thập Nhất khó xử: “Cô chủ, số liệu chuyến bay nửa năm quá lớn, người cũng nhiều, cái này rất tốn thời gian, cho dù là boss Sâm đích thân trích xuất số liệu thì cũng không dễ điều tra.”
“Không sao, cứ tra từ từ, tôi không cần kết quả gấp.”
Chuông điện thoại di động vang lên.
Cô nhìn, là Kỷ Ngự Đình gọi tới.
Bất tri bất giác đã ở bên ngoài đến tám giờ, có lẽ người đàn ông nào đó đã chờ không nổi nữa rồi.
Lúc nghĩ đến anh, trong lòng Sanh Ca có một chút ngọt ngào.
Cô để yên lặng, không nhận điện thoại, nói với Lộc Thập Nhị ngồi ở ghế lái: “Quay đầu đến khách sạn Mia ở bên cạnh, sau đó quay lại nhà họ Kỷ.”
…
Kỷ Ngự Đình ngồi trong phòng khách, lúc anh chờ đến mức cõi lòng sắp nguội lạnh, tiếng khóa cửa chuyển động bỗng vang lên ngoài cửa.
Anh chạy như bay đến cạnh cửa.
Khoảnh khắc nhìn thấy Sanh Ca, anh bổ nhào vào người cô, ôm chặt eo cô, chặt đến mức cánh tay run rẩy.
Suốt một ngày giày vò, nếu còn tiếp tục như vậy, anh sẽ biến thành hòn vọng thê mất.
Bất ngờ bị anh ôm không kịp đề phòng, Sanh Ca lùi về sau một bước mới đứng vững.
Sợ động tác của anh quá mạnh làm đổ hộp canh trong tay, cô vội vàng giơ cánh tay lên cao, để hộp canh cách xa anh ra.
Cô nhẹ giọng dỗ dành: “Hôm nay lập đông,