Ánh mắt Sanh Ca nhất thời lúng túng, lông mi chớp không ngừng: “Chắc là… gọi nhầm, mặc kệ người ta, chúng ta uống thuốc trước đã.”
“Gọi nhầm?”
Kỷ Ngự Đình tinh mắt phát hiện ra sự lúng túng trong đáy mắt cô, lòng bỗng thấy nghi ngờ.
Điện thoại vẫn đang đổ chuông không ngừng.
Có vẻ không nhận thì sẽ gọi đến cùng.
Kỷ Ngự Đình sầm mặt, toan đứng dậy lấy điện thoại của cô: “Để anh nghe hộ em.”
“Đừng!”
Sanh Ca đè tay anh lại, dùng sức rất mạnh.
Kỷ Ngự Đình càng thêm kỳ quái, phản ứng kịch liệt như vậy?
Sanh Ca cũng ý thức được mình đã quá khích, vội vàng kéo anh ngồi xuống: “Em nhớ ra rồi, chắc là điện thoại của bên hợp tác ngày hôm nay, em quên lưu số.”
Anh vẫn chưa hết nghi ngờ: “Đã chín rưỡi tối rồi, bên hợp tác nào mà gọi điện tới bàn công việc muộn như vậy?”
“Em biết đâu… Để em nghe máy hỏi xem.”
Sanh Ca đặt cốc nước xuống, để trái tim đang nảy thình thịch đập chậm lại, lúc ấn nghe máy, cô nhanh chóng giảm âm lượng xuống mức thấp nhất.
“Chào anh, có chuyện gì vậy?”
Ninh Thừa Húc ở đầu dây bên kia sửng sốt, dường như hiểu ra trong nháy mắt: “Em Sanh, Kỷ Ngự Đình đang ở bên cạnh em à? Ôi, tôi gọi điện đến không đúc lúc, quấy rầy hai người tình tình tứ tứ rồi à?”
Sanh Ca hít sâu một hơi, liếc sang Kỷ Ngự Đình đang nhìn cô chằm chằm không rời mắt, cô đứng dậy đi ra ngoài ban công rồi mới lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Được rồi, nói chuyện chính vậy.”
Ninh Thừa Húc cười pha trò một tiếng, nghiêm túc nói: “Mười một giờ tối nay, em hãy đến nhà máy hóa chất bị bỏ hoang ở ngoại ô phía đông thành phố S.
Em có thể dẫn vệ sĩ theo, nhưng mà chỉ có thể đi một mình vào phòng số 302 ở tầng 5!”
Sanh Ca không trả lời ngay mà quay đầu liếc vào trong phòng ngủ.
Kỷ Ngự Đình đang ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía cô, anh không hề nhúc nhích, không biết đang nghĩ gì, dường như không hề chú ý đến bên này.
Cô che ống nghe, nói nhỏ: “Bây giờ không được, ngày mai rồi tính.”
“Ngày mai?”
Ninh Thừa Húc không vui, lạnh lùng nói: “Em có biết tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới lấy được chỗ thuốc này không? Lỡ mất tối nay thì sẽ không có cơ hội nào khác nữa.
Cho dù em có đưa tôi quay lại nhà tù cao cấp thì tôi cũng không lấy ra được!”
Nghe giọng của anh ta không giống như đang cố ý nói dối.
Sanh Ca im lặng suy nghĩ một lúc, nói: “Được, tôi biết rồi.”
Cúp máy, cô ngập ngừng bước chân, đi tới trước mặt Kỷ Ngự Đình.
“Anh Ngự, em có chút việc gấp phải đi ra ngoài một chuyến, có thể rất khuya mới quay trở lại… Anh chú ý nghỉ ngơi sớm một chút, không được chờ em.”
Mặt Kỷ Ngự Đình lạnh tạnh, túm lấy tay cô: “Bên ngoài lạnh như vậy, lại còn là giữa đêm, em là con gái ra ngoài không an toàn, anh đi cùng em nhé?”
“Anh quên em biết nhu thuật à, không phải ai cũng đến gần em được đâu.
Vả lại anh mới là người không nên ra ngoài lúc nửa đêm.
Yên tâm, em sẽ về sớm thôi.”
Cô nâng mặt anh lên, cúi người hôn lên trán anh một cái.
“Hứa với em, ngoan ngoãn uống hết thuốc rồi ngủ sớm một chút.”
“Ừ.”
Sắc mặt anh vẫn nặng nề như cũ.
Sanh Ca thưởng cho anh thêm một cái hôn nữa, sau đó xoay người lấy áo khoác treo trên giá và mặc vào, nhanh chóng ra khỏi nhà.
Kỷ Ngự Đình đứng trên ban công nhìn xuống.
Chờ bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất ở ngoài tường sân, anh mới quay đầu đi vào ngồi xuống mép giường, nghiêng đầu nhìn hộp thuốc vẫn còn mười mấy viên trên tủ đầu giường.
Rốt cuộc là việc quan trọng đến mức nào mới có thể khiến cô bỏ thuốc vẫn chưa bón xong xuống, muộn như vậy còn cuống cuồng chạy ra ngoài?
Hơn nữa vẻ mặt của Sanh Ca tối nay quá kỳ lạ, dường như cô… đang nói dối.
Lúc nãy hình như anh nghe được trong điện thoại là một giọng nam…
Sự hoài nghi thúc đẩy anh gọi điện thoại cho Tự Niên.
“Cậu đi điều tra xem gần đây Sanh Ca đang bận việc gì, ban ngày cô ấy đã đi những đâu, làm gì.
Còn nữa…”
Anh trầm ngâm: “Có lẽ tối nay cô ấy sẽ lái chiếc Maserati MC77 trong gara, biển số xe là Hoa A04551, đi trích camera giám sát tra xem chiếc xe này đi đâu, phái người đi theo.”
Đầu dây bên kia, Tự Niên sững sờ thật lâu vẫn không trả lời, dường như đã nghe được chuyện gì kinh khủng lắm.
“Tự Niên?”
“Boss, tôi đây… nhưng tôi không nghe nhầm chứ? Anh muốn điều