Khóe miệng Ninh Thừa Húc tà ác con lên, đôi mắt phượng xanh biếc đó mê mẩn đến mức gần như là biến thái vào nhìn chằm chằm theo bóng dáng xinh đẹp của Sanh Ca rời đi.
Sanh Ca nghe thấy lời anh ta nói, nhưng cô không quay đầu lại.
Cô bước rất nhanh, nếu như đã lấy được thuốc, cô phải nhanh chóng đi đến phòng thí nghiệm.
Bởi vì trời đã khuya, cô lo lắng rằng mình về quá muộn thì Kỷ Ngự Đình sẽ nghi ngờ mất.
......
Sau khi Kỷ Ngự Đình tắm rửa sạch sẽ, anh ngoan ngoãn nằm xuống giường đi ngủ.
Tuy nhiên, anh đã bị mất ngủ rồi.
Nhìn màn đêm tối đen như mực bên ngoài cửa sổ, tâm trí anh vẫn tràn ngập những biểu cảm hoảng sợ khác nhau của Sanh Ca trước khi cô rời đi.
Anh không ngủ được, anh mở mắt, nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ không rời mắt đến mức ngơ ngác.
Đã hai giờ trôi qua, Sanh Ca vẫn chưa trở về, anh có chút lo lắng, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Anh chống người ngồi dậy, đang muốn lấy điện thoại di động trên chiếc tủ đầu giường gọi điện thoại cho Sanh Ca để xác nhận sự an toàn của cô, thì đúng lúc Thất Niên gọi đến.
Muộn như vậy rồi mà Thất Niên lại chủ động liên lạc với anh, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Sau khi được kết nối, Thất Niên lập tức nói: “Ông chủ, xin lỗi, tôi đã sơ suất rồi.
Tôi vừa biết được rằng trong ngục giam cấp cao có động tĩnh mới!”
Kỷ Ngự Đình cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Mới hôm qua, Ninh Thừa Húc đã được tại ngoại rồi!”
Vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lẽo, sát ý tràn ngập trong đôi mắt đen láy.
“Ai bảo lãnh?”
“Là Boss Sâm của Cục nội vụ...!”
Lộc Sâm?!
Đầu ngón tay anh khẽ run lên, anh còn chưa kịp gác máy, chiếc điện thoại đã rơi xuống giường.
Hơi thở của anh như ngừng trệ, trái tim anh dường như bị ai đó nắm chặt lấy, ra sức bóp vỡ, đập nát nó.
Thất Niên ở đầu bên kia điện thoại không nghe thấy anh nói nên rất lo lắng: “Ông chủ, anh nhất định phải kiềm chế cảm xúc của mình! Sức khỏe của anh quan trọng, đừng để bị đau thắt ngực nữa, nói không chừng...!trong chuyện này có hiểu lầm gì đó!”
Kỷ Ngự Đình vẫn không lên tiếng nên Thất Niên tiếp tục khuyên nhủ: “Cô Sanh Ca biết anh ghét Ninh Thừa Húc đến mức nào.
Cô ấy đưa ra quyết định này có thể là có lý do riêng của mình.
Ông chủ, anh...!tút tút tút!”
Một loạt âm thanh báo bận.
Kỷ Ngự Đình cảm thấy ồn ào, nên đã cúp máy.
Anh đột nhiên nhớ ra trong khoảng thời gian này, Sanh Ca luôn có biểu hiện kỳ lạ, nhưng mỗi lần như vậy anh đều không nghĩ nhiều.
Vừa rồi, anh nghe rõ giọng nói của một người đàn ông trong điện thoại của Sanh Ca.
Tất cả mọi sự nghi ngờ đè nặng khiến anh không thở được, cuối cùng, anh đã bảo Tự Niên đi điều tra tung tích gần đây của Sanh Ca.
Nửa giờ sau, anh xem tài liệu trên điện thoại của mình, là do Tự Niên gửi đến.
Hôm qua, Ninh Thừa Húc được phóng thích, Sanh Ca đã đích thân đến đón.
Vì vậy, tối nay, đêm khuya mà cô con ra ngoài cũng là vì để gặp Ninh Thừa Húc sao?
…...
Sanh Ca bước ra khỏi nhà máy hóa chất bỏ hoang và lao như bay đến phòng thí nghiệm.
Dịch Tử Minh đã ngủ rồi, mà vẫn còn bị cô kéo đi làm việc.
Cô đưa viên thuốc màu xanh lam cho Dịch Tử Minh để kiểm tra, Sanh Ca đang lo lắng chờ đợi bên ngoài.
Sau hơn mười phút chờ đợi, Dịch Tử Minh đi ra.
“Thuốc này không có vấn đề gì cả.
Đây là một loại thuốc tốt.
Theo kết quả kiểm tra đầu tiên, một số thành phần trong thuốc này quả thật là có tác dụng ức chế và làm giảm vi rút s404, hơn nữa khi tiêm vào người, không có tổn hại cho cơ thể.”
Dịch Tử Minh đưa cho cô tờ dữ liệu thành phần đã in ra sẵn: “Như vậy thì tuyệt quá rồi, cô Lộc tìm được thuốc này ở đâu vậy?”
Sanh Ca cũng rất ngạc nhiên, cầm lấy danh sách và kiểm tra cẩn thận, nhưng không trả lời câu hỏi của Dịch Tử Minh.
Dịch Tử Minh nói tiếp: “Tuy nhiên, nguồn gốc của lọ thuốc màu xanh lam này không rõ ràng, không có tư liệu tương tự trong cơ sở dữ liệu.
Tôi đề nghị cô khoan vội sử dụng thuốc cho anh Ngự, để thuốc này lại chỗ tôi trước, để tôi kiểm tra cẩn thận hơn hai ngày nữa.”
“Được, vậy thì vất vả cho anh rồi.”
Dịch Tử Minh rất cảm khái: “Đây là nhiệm vụ của tôi, có gì mà vất vả, nhưng cô đấy, đã muộn như vậy rồi, cô còn bôn ba khắp nơi vì chuyện của anh Ngự, đời này của anh Ngự có cô, thật sự là may mắn của anh ấy.”
Sanh Ca chỉ cười, rồi lại nhìn đồng hồ một lần nữa, đã qua mười hai giờ rồi.
“Đêm nay đã làm phiền, tôi phải đi trước đây.
Nếu thuốc này có tiến triển gì