Nhưng bây giờ, lời của Sanh Ca đã nói ra rồi, ngoại trừ khuyên phục bọn họ thì không còn cách nào ân hận được!
Cô cắn môi, nước mắt thi nhau từ hai má rơi xuống, mang theo nức nở tố cáo:
"Mạng của tôi quan trọng, vậy thì sinh mệnh của Kỷ Ngự Đình không quan trọng sao? Anh ấy biến thành như vậy đều là bởi vì tôi, nếu như lúc trước không có anh ấy, hiện tại người nằm trên giường bệnh chính là tôi, sao các người có thể vô tình với anh ấy như vậy?”
Ba người đàn ông rơi vào im lặng cùng một lúc.
Lộc Hoa là người biết rõ nhất những chuyện này của Phương Thành, hơn nữa khoảng thời gian trước tiệc sinh nhật của Phó Âm, anh ấy và Kỷ Ngự Đình đã từng nói chuyện với nhay, anh ấy rất thích tính tình thẳng thắn, thành khẩn của thằng nhóc đó.
Trong lòng anh ấy rất áy náy, đứng dậy muốn kéo Sanh Ca: "Con bé này, em cứ đứng lên đã, những chuyện này...!Em dù sao cũng phải cho anh cả, anh hai một chút thời gian suy nghĩ.
”
Sanh Ca cự tuyệt cái dìu của anh ấy.
Thời gian của anh cả, anh hai còn rất nhiều, nhưng thời gian của Kỷ Ngự Đình lại không nhiều.
Thái độ của cô cường ngạnh, đi hai bước về phía Lộc Sâm.
"Từ nhỏ Kỷ Ngự Đình đã mất đi cha mẹ, anh ấy được nuôi dưới gối ông cụ Kỷ nghiêm khắc, anh ấy lớn lên trong cô độc.
Anh ấy không giống em, có sự yêu thương của các anh em và cha mẹ, được cả gia đình cưng chiều, được yêu thương bao bọc lớn lên."
"Cho nên anh ấy rất quý trọng tình yêu mà người bên cạnh dành cho, anh ấy luôn luôn đào tim đào phổi đối xử với em, không hề giữ lại chút gì, rất sợ em sẽ bỏ rơi anh ấy.”
“Anh ấy phát hiện thời gian của mình không còn nhiều, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tới sẽ dựa vào ân tình để ăn vạ em, mà là sợ em sẽ đau lòng khổ sở, tính toán tìm một chỗ lặng lẽ chết đi, nếu như không phải em tự mình phát hiện manh mối, chỉ sợ hiện tại em vẫn chưa hay biết gì.”
"Anh à! Em đời này sẽ không gặp được người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu thương em như anh ấy nữa đâu.
Nếu anh ấy chết, trái tim em cũng sẽ chết theo! Hiện tại anh ấy bị bệnh, các anh tiếp nhận anh ấy, trợ giúp anh ấy mới thật sự là thương cho đứa em gái này.
”
"Xin các anh hãy tin em, em đã không còn là trẻ con nữa rồi, lần này em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, mang theo siêu cấp virus dược thanh, an toàn trở về! Các anh coi như em đi du lịch là được, em sẽ không để cho bản thân xảy ra chuyện gì đâu mà.”
Lộc Mặc và Lộc Hoa thở dài, nội tâm dao động, nhao nhao nhìn về phía anh cả Lộc Sâm, người đưa ra quyết định.
Lộc Sâm rũ mắt xuống, trên khuôn mặt thâm trầm là vẻ mặt rất phức tạp, chậm chạp không trả lời.
“Anh à, em xin anh!”
Sanh Ca tăng thêm ngữ khí, gương mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt không che giấu được sự bi thương cùng quyết tuyệt.
Thấy Lộc Sâm còn đang do dự, cô khom lưng, muốn dập đầu.
Lộc Sâm nhanh tay lẹ mắt tiến lên đỡ lấy cô, ngăn cản động tác dập đầu của cô.
Cô em gái mình nâng niu mấy chục năm, bây giờ ở trước mặt anh ấy khóc lóc như suối, vừa cầu xin vừa quỳ vừa dập đầu, nói không lung lay là giả.
Lộc Sâm thỏa hiệp: "Anh đồng ý với em, em muốn làm gì thì cứ yên tâm làm, bọn anhs ở hậu phương sẽ che chắn giúp em để em có thể không lo lắng.
Nhưng nói rồi, nếu như em thật sự không lấy được dược thanh thì cũng phải trở về, sự an toàn của em là quan trọng nhất, em không được cố gắng chống chọi! Em cũng càng không được phép thực hiện bất kỳ biện pháp cực đoan nào! ”
"Anh ơi..."
Sanh Ca ôm lấy anh ấy, làm nũng khóc rống lên ở trong ngực anh ấy, không hề giữ lại, để lộ ra mặt yếu ớt của mình.
Cô khóc rất đau đớn, đám anh trai nhìn mà đau lòng theo, hốc mắt cũng đỏ lên.
Sau khi khóc lớn một hồi, Sanh Ca rất nhanh khôi phục lý trí, bình tĩnh phân công vị trí cho mấy anh trai.
Lộc Hoa đến phòng bệnh học cách chăm sóc Kỷ Ngự Đình.
Lộc Mặc tìm được tiến sĩ Dịch Tử Minh, xem xét giấy chẩn đoán của Kỷ Ngự Đình, đi theo nghĩ biện pháp trị liệu cho mắt anh.
Lộc Sâm thì đi sắp xếp nhân lực, lặng lẽ đặt không ít chuông bảo vệ xung quanh Ngự Sanh Tiểu Trúc.
Sanh Ca lau khô nước mắt, trang điểm, sau khi đi ra từ phòng khách, cô tìm được Tự Niên.
Mặc dù trang điểm của cô vẫn rất tinh xảo, Tự Niên vẫn chú ý tới hốc mắt đỏ thẫm mà cô che cũng không che được, hiển nhiên là