Anh ta không thể không đi qua, nhỏ giọng nói: “Cô Sanh, dậy thôi, chúng ta phải khởi hành rồi.
”
Tư thế này không thoải mái lắm, Sanh Ca vốn dĩ khó ngủ, Tự Niên vừa nói, cô lập tức tỉnh dậy.
Xoa nhẹ eo và cánh tay ê mỏi, cô cẩn thận di chuyển ra khỏi chăn, Tự Niên vội vàng đến dìu.
Vừa mang xong đôi dép và đứng dậy, Sanh Ca phát hiện vạt áo vẫn còn bị Kỷ Ngự Đình nắm lại.
Hơn nữa, Kỷ Ngự Đình người được cô đặt đầu lên gối, lông mày rậm rạp nhíu lại lần nữa, khó chịu hầm hừ nhẹ.
Tự Niên thấy bộ dạng của boss, thở dài một hơi, khó chịu trong lòng.
Sanh Ca càng không nỡ, hận không thể lập tức ôm anh ta vào lòng, dỗ dành và hôn, mãi mãi bên cạnh anh ta.
Nhưng thời gian không còn nhiều, cô và Tự Niên còn phải nhanh chóng đến sân bay làm thủ tục.
Cô cố gắng lấy tay Kỷ Ngự Đình ra, thử hai lần liên tiếp cũng lấy ra được.
Kỷ Ngự Đình nắm rất chặt.
“Sanh Sanh, đừng đi tìm anh ta, đừng đi…”
Giống như chấp niệm, anh ta không ngừng nói mê trong mộng, lặp đi lặp lại đều là câu nói này.
Sanh Ca run rẩy cả ngón tay, cô cố gắng kìm nén nước mắt, không dám dùng sức lấy tay anh ra, sợ làm anh tỉnh giấc.
Lộc Hoa đến rồi, đột nhiên đi vào nhắc nhở: “Nhóc con, không đi nữa là không kịp đó, có tôi và anh hai ở đây, anh ấy sẽ không sao đâu.
”
Sanh Ca quyết lòng, dùng giọng điệu chắc chắn, thử nói với người đàn ông còn đang trên giường bệnh chưa tỉnh lại: “Anh Ngự ngoan nào, em không đi, em chỉ thức dậy đi vệ sinh, rất nhanh sẽ quay lại.
”
Nói xong, cô không quan tâm trong phòng có người, cúi người hôn lên môi của Kỷ Ngự Đình, mang theo ý vỗ về.
Hơi ấm mang vị chua ngọt, lan tỏa trong căn phòng.
Tự Niên ngơ ngác nhìn, gượng gạo sờ nhẹ mũi, liếc nhìn Lộc Hoa đứng bên cạnh một cái.
Lộc Hoa nhíu mày, biểu cảm khó coi, nhưng cũng không nói gì.
Hôn xong, Kỷ Ngự Đình yên tĩnh hơn nhiều, bàn tay dần thả lỏng.
Sanh Ca nhân lúc này rút vạt áo mình lại, kéo Lộc Hoa qua, lấy vạt áo vest đưa cho Kỷ Ngự Đình nắm.
“Nhóc, cô?”
Sanh Ca để ngón tay lên miệng, nhỏ giọng “suỵt” một cái.
Lộc Hoa hết cách, chỉ đành sầm mặt ngồi bên giường, mặc cho Kỷ Ngự Đình đang say giấc nắm lấy vạt áo anh không buông tay.
Lúc sắp rời đi, Sanh Ca nhìn người đàn ông trên giường mà cô yêu đậm sâu thật kỹ lần cuối.
Trong vòng nửa tháng, cô nhất định phải đem thuốc giải về! Anh Ngự nhất định phải bình an đợi cô về!
Cô dẹp suy nghĩ qua một bên, cùng Tự Niên rời khỏi phòng thí nghiệm.
Nước Hoa có khu vực nhà giàu có tiếng thuộc thành phố S, đến phủ Kinh Á của nước Âu Phi, khoảng cách 15336 mét, đường xá xa xôi, chuyến bay nhanh nhất cũng phải mất 13 tiếng mới đến được.
Sanh Ca chỉ đành ngủ bù giấc trên máy bay, Tự Niên cũng ngủ một chút.
Đợi đến khi Kỷ Ngự Đỉnh tỉnh dậy, Sanh Ca đã xuất phát được hai ba tiếng rồi.
“Sanh Sanh!”
Đôi mắt anh trợn to, tầm mắt vẫn một mảng màu đen, không thấy gì cả, vô thức nắm lấy vạt áo trên tay.
Nhưng mà, anh nhạy bén nhận ra xúc cảm của vạt áo này, không phải của Sanh Ca, là áo vest của một người đàn ông.
Anh lập tức rút tay lại, hỏi: “Ai?”
“Lộc Hoa.
”
Người đàn ông ngồi bên giường, giọng trầm không mang bất kỳ cảm xúc.
“Sao anh lại đến đây? Bệnh của tôi, em ấy đã nói cho các người nghe rồi sao?”
Kỷ Ngự Đình chống người ngồi dậy, tựa vào đầu giường.
Đôi tay anh sờ mó hai mé giường, phát hiện là một chiếc giường không quá rộng, đây không phải là Ngự Sanh Tiểu Trúc, giống phòng bệnh của phòng thí nghiệm.
Lộc Hoa không nói dối, thẳng thắn “ừm” một tiếng.
Giọng điệu Kỷ Ngự Đình trầm xuống, lập tức hỏi: “Vậy Sanh Sanh đâu?”
“Em ấy…”
Lộc Hoa nghĩ một hồi mới nói: “Em ấy có việc cá nhân, phải rời khỏi vài ngày.
”
Lòng Kỷ Ngự Đình bỗng nhiên lắng xuống, nắm tay nắm chặt: “Việc cá nhân? Em ấy có thể có việc cá nhân gì, có phải em ấy đi tìm Ninh Thừa Húc không? Em ấy rõ ràng đã hứa với tôi rồi, không được đi tìm anh ta! Không được!”
Cảm xúc của anh dần trở nên kích động, cả người đều cận kề biên giới mất kiểm soát phát điên, anh vén chăn ra muốn xuống giường.
Bởi vì không nhìn thấy, anh vấp ngã, cả người mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Lộc Hoa ngơ một hồi, không định lập tức đến dìu.
Nhưng nghĩ lại lại sợ em gái mình về, phát hiện trên người Kỷ Ngự Đình đụng ở đâu và sưng lên, sẽ trách mình không chăm sóc kỹ.
Thế là trong lúc Kỷ Ngự Đình sắp ngã