Đôi mắt đen láy sâu xa kia của anh lấp lánh ánh sáng nhạt, nhìn thấy vô cùng rõ ràng biểu cảm kinh ngạc hoặc là sợ hãi của tất cả mọi người, khóe môi mỏng lạnh lùng cong lên nở nụ cười nhạt.
“Lúc nào mà tôi thừa nhận mắt tôi mù?”
“Cậu… Sao cậu có thể? Mắt của cậu không bị gì?”
Khuôn mặt đầy rẫy nếp nhăn của ông ta lúc này xanh xao tái nhợt, rất nhanh sau đó lập tức phản ứng lại: “Là cậu cố tình gài bẫy?”
Kỷ Ngự Đình không phủ nhận, nhưng cũng không lên tiếng thừa nhận.
Anh thờ ơ cất lời: “Vẫn phải cảm ơn chú hai đã giúp tôi một lần xử lý sạch sẽ toàn bộ đám người hai lòng.
”
Kỷ Dũng rất không cam lòng: “Nếu như mắt của cậu đã không sao, vậy thì những chuyện trong khoảng thời gian này chỉ là hiểu lầm mà thôi, cũng không phải là phạm phải sai lầm gì lớn, cậu dựa vào cái gì mà xử phạt tất cả mọi người đang có mặt?”
“Khắp nơi tung ra tin đồn bịa đặt nói tôi mù, cố ý đến Ngự Sanh Tiểu Trúc gây hấn kiếm chuyện, cậy vào chức vụ mà tìm cái lợi riêng, còn có một vài chuyện đời tư cá nhân hỗn loạn, chú hai có cần tôi liệt kê ra hết ngay ở đây không?”
Kủ Ngự Đình vừa nói bỗng khựng lại, trên gương mặt bày ra vẻ chế giễu: “Nói cách khác, ở đây tôi có quyền quyết định! Thật sự nghĩ rằng tôi không biết những chuyện bẩn thỉu hèn hạ của các người sao?”
Trong phòng hội nghị, ánh mắt một đám người chợt lóe lên tia sáng, nhưng không dám nói lời nào.
Thất Niên tức giận bổ sung thêm một câu: “Mới nghe gió thổi mà tưởng mưa rơi sao! Trước đây cậu Ngự chỉ mắt nhắm mắt mở làm ngơ các người, các người thật sự tưởng mình là người quan trọng sao? Biết điều thì cầm lấy đơn xử phạt của các người rồi mau chóng cút khỏi đây đi!”
Chuyện tới nước này, Kỷ Dũng tự cảm thấy không còn chút mặt mũi, cũng không thể nói gì hơn, là ông ta đã quá tin lời Ninh Thừa Ân nói, bị Kỷ Ngự Đình bày cho một vố!
“Đứa cháu ngoan! Lần sau chúng ta gặp lại!”
Ông ta hừ một tiếng, sau đó quay đầu rời đi.
Kỷ Ngự Đình bất chợt lên tiếng nhắc nhở ông ta: “Chú hai phải điều chuyển công tác đến thành phố Minh năm năm, chú phải bảo trọng thân thể thì chúng ta mới có cơ hội gặp lại.
”
Kỷ Dũng tức muốn hộc máy, ánh mắt hung hăng trừng anh, sau đó nghênh ngang rời đi.
Ông ta vừa đi, các trưởng bối nhà họ Kỷ và các thành viên hội đồng quản trị mất đi người dẫn đầu, ai nấy cũng xám mặt rời khỏi.
Chưa được vài phút, trong phòng hội nghị chớp mắt đã vơi đi hơn phân nửa người.
Kỷ Ngự Đình nhìn về hướng Ninh Thừa Ân từ đầu đến giờ vẫn không nói lời nào: “Anh không phát biểu ý kiến, là cảm thấy tôi trừng phạt còn quá nhẹ, anh không hài lòng sao?”
Ninh Thừa Ân khẽ cười một tiếng.
Kỷ Dũng không biết chuyện virus trong cơ thể Kỷ Ngự Đình, nhưng mà anh ta thì biết.
Lúc cứu Ninh Thừa Húc từ trong tay Kỷ Ngự Đình ra ngoài, Ninh Thừa Húc đã chính miệng nói với anh ta, coi như là trao đổi điều kiện để cứu giúp.
“Cậu Ngự, anh thật sự cho rằng một chiêu rút củi đáy nồi thì có thể giấu được bệnh tình thật sự của anh sao?”
Kỷ Ngự Đình khẽ nhướng mày: “Ngay cả tôi cũng không rõ bệnh tình của chính mình, anh nói thử xem?”
Ninh Thừa Ân há hốc miệng, muốn nói lại thôi, sau đó bất chợt phản ứng kịp đây lại là cái bẫy mà Kỷ Ngự Đình bày ra.
Trên hồ sơ phạm tội của Ninh Thừa Húc đã điền là trộm đi thuốc S40 chất ăn mòn da cực mạnh, nếu như anh ta nói sự thật, vậy thì chứng tỏ biết được nội tình, lỗi mà Ninh Thừa Húc mắc phải không thoát khỏi liên quan với anh ta.
Kỷ Ngự Đình cũng đoán chắc được anh ta cho dù có biết cũng sẽ không nói ra.
“Cậu Ngự tốt lắm! Lần này, tôi chịu thua!”
Anh ta đứng dậy, cúi đầu khom lưng về phía Kỷ Ngự Đình, sau đó xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại.
”
Kỷ Ngự Đình liếc mắt ra hiệu cho Thập Niên: “Nếu như anh đã nghi ngờ tình trạng sức khỏe của tôi, đương nhiên tôi cũng phải giải thích nghi ngờ cho anh, để tránh khỏi sau này lại có người gây hấn kiếm chuyện.
”
Thập Niên lập tức cầm trong tay giấy chứng nhận khỏe mạnh của mười ba bệnh viện đã cấp cho Kỷ Ngự Đình, sau đó đưa tới tay Ninh Thừa Ân.
Ninh Thừa Ân liếc nhìn một cái, trong lòng biết rõ những chứng nhận này đều là do Lộc Mặc âm thầm giúp đỡ Kỷ Ngự Đình ở sau lưng.
Thật khó để khiến anh ta nuốt trôi được cục tức này.
Anh ta bật cười một cách sảng khoái: “Cậu Ngự đây quan trường hay trên thương trường đều rất đắc ý, tôi thực sự rất khâm phục! Chỉ tiếc là tình trường không được như ý, suy cho cùng cũng trở thành một kẻ cô độc.
”
Kỷ Ngự Đình cau mày, trong nháy mắt sắc mặt lạnh lùng hơn rất nhiều.
Ninh Thừa Ân ra vẻ ngạc nhiên: “Ồ, nhìn nét mặt của cậu Ngự đây hình như vẫn chưa biết thì phải? Cô Lộc vợ chưa cưới của anh và thằng tư nhà tôi đã tuyên bố mấy ngày nữa sẽ cử hành nghi lễ kết hôn tại thánh đường Florence ở Âu Phi, cũng lên cả bản tin quốc tế rồi, cậu Ngự không lên mạng sao?”
Ánh mắt Kỷ Ngự Đình lạnh lẽo đầy sát khí trừng mắt nhìn anh ta, trong đầu anh bùng nổ ầm ầm như muốn nứt vỡ, nắm đấm siết chặt đến