Những ngày đợi chờ ngày hôn lễ đến là những ngày vô cùng dày vò.
Sanh Ca cứ mơ hồ mà trải qua hai ngày sau cùng.
Buổi tối đêm trước ngày diễn ra hôn lễ, Ninh Thừa Húc cử người đưa váy cưới đến căn chung cư.
Cô vuốt ve bộ váy cưới cao cấp đắt tiền trước mặt, trong lòng lại cảm thấy vô cùng châm biếm.
Đây là lần đầu tiên cô tổ chức hôn lễ, là lần thứ hai khoác lên mình chiếc váy cưới.
Cô vốn tưởng rằng, cả đời này mình cũng sẽ chẳng còn cơ hội để mặc nó nữa, nhưng lại chẳng hề nghĩ tới lần này mình lại phải gả cho một người đàn ông mà mình không yêu.
Ninh Thừa Húc đứng trước cửa phòng của cô, lẳng lặng ngắm nhìn cô chằm chằm: “Em Sanh, có thích không? Tôi đã bảo nhà thiết kế nổi tiếng nhất ở nước Âu Phi tốn mất một tuần lễ mới chế tác ra được, toàn thế giới chỉ có một chiếc mà thôi.
”
Sanh Ca rút bàn tay đang vuốt ve chiếc váy cưới lại, vẻ mặt thản nhiên ngồi bên xuống bên giường: “Có chuyện gì?”
“Mấy ngày nay tôi vẫn luôn thực hiện lời hứa với em chăm sóc cho Tự Niên, bây giờ vết thương trên người cậu ta đã tốt hơn phân nửa rồi, em không cần phải lo lắng cho cậu ta nữa.
”
Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không nói gì.
Ninh Thừa Húc giải thích tiếp với cô: “… Đợi đến khi chúng ta chính thức tổ chức nghi lễ kết hôn, tôi sẽ thả Tự Niên ra khỏi nhà giam, buổi tối, khi chúng ta đã có cùng nhau một đêm tuyệt vời, tôi sẽ cho người đưa thuốc cho Tự Niên và đưa cậu ta lên máy bay trở về nước Hoa ngay trong đêm.
”
“Tôi biết rồi.
”
Cô không để lộ chút biểu cảm nào mà xốc chăn lên, sau đó cả người chui vào trong chăn: “Anh trở về cung điện Arzee đi, tôi buồn ngủ rồi, tôi muốn đi ngủ.
”
“Được, vậy tôi không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa, em Sanh ngủ ngon nhé.
”
Sanh Ca phớt lờ anh ta, anh ta tự giác đóng cửa phòng giúp cô, sau đó rời khỏi căn chung cư.
Anh ta vừa đi, Sanh Ca đã từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt cô chăm chú nhìn chằm chằm về bàn trang điểm ở trước mặt, chiếc máy bay nhỏ mà trước đó anh cả đã tặng cho cô.
Đêm ngày mai, đợi đến sau khi Tự Niên thực sự đã lấy được thuốc, nếu như Ninh Thừa Húc muốn chung chăn gối với cô,
Vậy thì cô sẽ cùng chết với anh ta!
Hết thảy những điều này, đã sắp kết thúc rồi!
Đêm ngày hôm nay, cùng một thời gian.
Có người cầm lệnh đặc xá, đi vào trong nhà giam không một tiếng động.
Tự Niên vừa mơ màng nhắm mắt ngủ thì đã nghe thấy tiếng mở cửa phòng giam.
Một tên canh phòng người da trắng đi vào.
Tự Niên giật mình tỉnh dậy ngay lập tức, vội vàng ngồi dậy, sau đó híp mắt cảnh giác: “Tên súc sinh kia mới như vậy mà đã không đợi được nên bảo anh đến âm thầm giết chết tôi sao?”
Tên canh phòng lấy ra lệnh đặc xá từ trong túi ra, đưa cho anh ta, sau đó nói bằng tiếng Âu: “Anh được thả ra, tôi đến đưa anh rời khỏi nơi này,”
Tự Niên nghiêm túc kiểm tra lệnh đặc xá, vẻ mặt khó hiểu: “Vì sao công tước Guy muốn thả tôi đi?”
Tên canh phòng cũng không giải thích mà lấy chìa khóa tháo xích chân vừa dày vừa nặng kia của anh ta ra: “Đi thôi, anh sẽ biết được câu trả lời nhanh thôi.
”
Anh ta được người canh phòng đỡ đứng dậy, từng bước chân nặng nề bước ra cửa phòng giam.
Mấy ngày nay, Ninh Thừa Húc ngoài mặt là tìm bác sĩ đến bôi thuốc cho anh ta, nhưng dùng thuốc cũng chẳng phải thứ thuốc tốt gì, không chỉ đau nhức vô cùng, mà miệng vết thương vẫn cứ chảy máu hết lần này đến lần khác.
Dày vò suốt sáu bảy ngày, vết thương trên người mới tốt hơn được hai ba phần.
Tên canh phòng đi phía trước dẫn đầu, nhưng khi liếc mắt quay lại, nhìn thấy vết thương trên người Tự Niên vẫn chưa đỡ hơn được bao nhiêu nên đi rất chậm, cách anh ta một khoảng rất xa.
Vì thế tên canh phòng vội vàng chạy trở lại dìu anh ta.
“Cảm ơn.
” Tự Niên lịch sự lên tiếng.
Lúc đi ngang qua căn phòng giam sát vách, Tự Niên dừng bước chân lại, anh ta hỏi tên canh phòng: “Trong căn phòng giam này nhốt một cô gái, tôi có thể xin công tước Guy để tôi đưa cô ấy cùng rời khỏi nơi này được không?”
“Chuyện này…”
Vẻ mặt tên canh phòng lập tức trở nên khó xử.
Tự Niên dùng tiếng Âu nghiêm túc giải thích tiếp: “Cô ấy chắc hẳn không phạm tội, cô ấy bị liên lụy vào một vụ án buôn bán người xuyên quốc gia.
Ở nước Âu Phi có quy định, phục vụ là phụ nữ thì nhất định phải đủ hai mươi tuổi, cô ấy còn một tháng nữa mới đủ tuổi, tôi đoán rằng chắc là bên đó không muốn chịu trách nhiệm về một tháng tiền sinh hoạt của cô ấy, cho nên mới ném cô ấy vào trong này.
”
“Vậy để tôi liên lạc với công tước, nếu như đúng thật như lời anh nói, anh đưa cô ta đi chắc hẳn không có vấn đề gì.
”
“Được.
”
“Tên canh phòng lấy điện thoại ra, gọi hỏi công tước Guy, Tự Niên thì đứng ở hành lang ngoài phòng giam chờ đợi.
Vài phút sau, công tước Guy đã đồng ý.
Lúc căn phòng giam sát vách mở ra, cô gái đang cuộn mình trong góc khẽ run lên một cách rõ ràng, nhìn cũng không dám nhìn về phía cửa mà vẫn luôn vùi đầu xuống.
Tự Niên đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt