Mộ Kiến Đức ngừng lại một lát, đám đông ngay lập tức im lặng, chờ đợi câu nói tiếp theo của ông ta.
Sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên hơi nghiêm trọng: “Tôi tin rằng tất cả những vị khách ở đây đều biết chuyện mấy ngày trước của Mộ thị, tôi cũng rất khổ sở vì chuyện này, nhưng vì muốn doanh nghiệp Mộ thị tiếp tục phát triển, dưới sự chứng kiến của các vị tôi quyết định công bố người thừa kế mới của Mộ thị chúng tôi, Mộ Chỉ Ninh.
”
Nói đến đây, ông ta quay đầu lại, giơ tay lên ra hiệu cho mọi người nhìn lên trên lầu.
Mộ Chỉ Ninh lúc này đã thay một bộ váy mới màu vàng nhạt, mái tóc xoăn bồng bềnh nằm gọn ở bên vai phải, lớp trang điểm hình như cũng được dặm đi dặm lại nhiều lần, trông rất quyến rũ.
Khuôn mặt dịu dàng tao nhã của cô ta mỉm cười nhẹ nhàng, giống như một giờ trước hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra vậy.
Các khách mời nhìn thấy cô ta cũng rất phối hợp mà vỗ tay.
Có được bài học khi nãy, Mộ Chỉ Ninh thu lại cái tính đanh đá của mình, từ từ bước xuống lầu, chậm rãi đi tới trước mặt Mộ Kiến Đức, ôm lấy đối phương bằng cái ôm đầy tình cha con.
Rồi sau đó, Mộ Kiến Đức đi xuống sân khấu.
Để lại sân khấu cho Mộ Chỉ Ninh.
Mộ Chỉ Ninh cầm micro, đôi mắt hơi ửng đỏ dưới ánh đèn sân khấu, trong lòng không kìm được xúc động.
“Cảm ơn cha và mẹ đã cho tôi cơ hội để tôi có một phần trách nhiệm đối với Mộ thị, tôi sẽ cố gắng hết sức học hỏi các công việc của công ty, cố gắng giúp Mộ thị vươn lên một tầm cao mới sớm nhất có thể, đồng thời cũng rất cảm ơn mọi người đã tham gia bữa tiệc tối nay của tôi, chúc mọi người buổi tối vui vẻ.
”
Tưởng rằng bài phát biểu của cô ta đã kết thúc, những vị khách bên dưới lại phối hợp vỗ tay lần nữa.
Nhưng Mộ Chỉ Ninh chỉ dừng lại một lát, tiếp tục nói, khuôn mặt có chút xấu hổ.
“Có lẽ nhiều vị khách ở đây đều biết rồi, nhưng tôi vẫn muốn mời ở trước mặt mọi người, một tháng sau, tôi sẽ chính thức tổ chức lễ đính hôn với Chủ tịch Tập đoàn Phong Thị, Phong Ngự Niên, tại khách sạn Istres, hy vọng lúc đó mọi người sẽ đến để làm chứng cho tình yêu của chúng tôi.
”
Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía Phong Ngự Niên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, ngọt ngào, mà thật ra thì liếc mắt nhìn về phía Sanh Ca.
Trác Tinh Hỏa nghe xong, theo bản năng quay đầu nhìn Sanh Ca ở bên cạnh.
Sắc mặt cô lạnh nhạt, cũng không có biểu cảm gì, nhẹ nhàng nhâm nhi ly rượu vang.
Trác Tinh Hỏa vẫn có chút lo lắng, an ủi cô: “Chị Sanh, cái tên đàn ông cặn bã này mới ly hôn không lâu, lại chuẩn bị đính hôn rồi, chắc chắn cũng không phải loại tốt đẹp gì, may là chị ly hôn rồi.
Còn có cái cô gì nhà họ Mộ này nữa, lại cố ý lớn tiếng tuyên bố ở bữa tiệu rượu này, làm như vậy khác gì đang lên mặt với chị, đúng là loại đàn bà mưu mô.
”
Sanh Ca bị anh ta chọc cười, cười khúc khích nói: “Cậu nói hết như vậy rồi, tôi còn gì để nói đâu chứ.
”
Dáng vẻ nói chuyện vui đùa của hai người bị Mộ Chỉ Ninh ở trên sân khấu nhìn thấy rõ mồn một.
Con khốn này lại tỏ ra bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, chẳng phải không coi cô ta ra gì sao?
Một suy nghĩ xấu xa vụt qua trong mắt cô ta.
Sau khi cúi đầu chào mọi người dưới sân khấu, cô ta đi xuống sân khấu bắt đầu mời rượu từng người một.
Vân Mỹ dẫn theo cô ta, chào hỏi một cách lịch sự, người phục vụ bưng theo rượu vang im lặng đi theo cô ta.
Mộ Chỉ Ninh lần lượt đi mời rượu trò chuyện với từng nhóm khách.
Rất nhanh sẽ đến chỗ Sanh Ca để mời rượu thôi.
Sau khi Mộ Chỉ Ninh đi mời rượu những người khác xong, cầm theo một ly rượu vang, biểu cảm tự nhiên nhìn về phía Sanh Ca.
“Sanh Ca, vừa nãy giữa chúng ta có chút chuyện không vui, tôi nghĩ Sanh Ca là người rộng lượng, nhất định sẽ không tính toán chuyện vừa nãy đâu nhỉ.
”
Sanh Ca cũng cầm ly rượu vang trong tay lên, ngẩng mặt nhìn Mộ Chỉ Ninh, đôi môi đỏ mọng hơi mỉm cười: “Cô Mộ đây cũng có thể không hiểu rõ về tôi, bản thân tôi là người rất thù dai, luôn làm theo nguyên tắc có thù tất báo.
”
Nụ cười trên mặt Mộ Chỉ Ninh hơi cứng lại, trong nháy mắt nụ cười lại trở nên rạng rỡ hơn, từ từ tới gần bên tai cô.
Những người ở bên cạnh khi nhìn qua, thấy hai người họ rất hòa bình.
“Vừa nãy nghe thấy tôi chia sẻ tình cảm của tôi với Ngự Niên, chắc trong lòng cô cũng rất khó chịu nhỉ? Vì anh ấy mà chịu đựng ba năm cực khổ ở nhà họ Phong, cuối cùng chỉ có thể oan ức mà rời đi, chậc chậc, đáng thương thật.
”
Mộ Chỉ Ninh mỉm cười, trong miệng đầy sự mỉa mai.
Sanh Ca cười nhạt: “Vậy thì thật sự rất xin lỗi cô rồi, hình như tôi không thấy tình cảm giữa cô Mộ và anh Phong ân ái như thế nào, tôi chỉ biết là hình như thị lực của cô Mộ không được tốt, ngay cả việc có phải là hàng giả cao cấp hay không cũng không phân biệt được, như vậy chắc con mắt nhìn đàn ông của