Vân Mỹ đang muốn chất vấn Mộ Chỉ Ninh, Mộ Kiến Đức và Phong Ngự Niên đã cùng nhau đi về phía bên này.
Nhìn thấy người khiến mình yên tâm, Mộ Chỉ Ninh lập tức bật khóc nhào qua: “Ngự Niên…”
Phong Ngự Niên liếc cô ta một cái, mím môi không nói.
Dưới ánh đèn lờ mờ, vẻ mặt anh có chút mờ mịt không rõ.
Mộ Kiến Đức thấy rõ khuôn mặt nhếch nhác của Mộ Chỉ Ninh, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Khách khứa đứng vây xem giải thích giúp.
Mặc dù nói câu nào cũng nghiêng về phía Mộ Chỉ Ninh, nhưng cân nhắc đến chuyện không dám chọc đến Trác Tinh Hỏa, còn có điệu nhảy tuyệt vời của Sanh Ca, cho nên cũng không dám nói gì quá khích.
Mộ Kiến Đức nghe được đại khái, cũng hiểu được cơ bản chuyện gì đã xảy ra.
Ông ta mỉm cười chào hỏi khách khứa tiếp tục trở về uống rượu, lại tùy tiện an ủi Mộ Chỉ Ninh vài câu, rồi cùng khách trở về sảnh tiệc chính.
Mộ Chỉ Ninh nức nở đi đến kéo tay Phong Ngự Niên, yếu ớt làm nũng, trông tủi thân đến khiến người thương tiếc: “Ngự Niên, anh đừng trách Sanh Ca.
Có lẽ cô ấy là vì chuyện đính hôn của chúng ta, nên tâm trạng không tốt.”
Phong Ngự Niên vẫn cúi đầu liếc nhìn cô ta, hỏi bằng giọng rất lạnh nhạt: “Vừa rồi em đã nói gì với cô ấy?”
Cô ta bị hỏi mà ngây người, ngước đầu thì nhìn thấy sắc mặt anh dường như không quá tốt, vội vàng giải thích: “Chúng ta sắp đính hôn rồi, em chỉ là mong cô ấy có thể chúc phúc chúng ta.
Không ngờ cô ấy lại có hơi tức giận, cho nên mới hất rượu em.”
“Thật à?” Phong Ngự Niên cau mày, sắc mặt ngày càng lạnh hơn.
Mộ Chỉ Ninh vẫn còn ôm một tia may mắn, gật đầu, nắm chặt lấy cánh tay anh.
Gần như trong tức khắc, anh rút tay về: “Chỉ Ninh, anh thật sự ngày càng không hiểu em.”
Mộ Chỉ Ninh nghẹn họng.
Đây là lần đầu tiên anh nói với giọng điệu lạnh nhạt như vậy.
Chẳng lẽ đã bị anh ấy nhìn thấy rồi sao?
Cô ta không dám tiếp tục giả vờ.
Nếu như thật sự bị Phong Ngự Niên nhìn thấy gì, cô ta tiếp tục giả vờ thì chỉ sẽ khiến anh thấy phản cảm hơn.
“Ngự Niên, vừa rồi là bởi vì Sanh Ca lấy ảnh lúc em biểu diễn xảy ra sự cố để cười nhạo em.
Em nhất thời tức quá, mới muốn hất rượu cô ấy… Em không hề thay đổi, Ngự Niên, em vẫn là em của lúc ban đầu.”
Phong Ngự Niên không nói gì, để mặc Mộ Chỉ Ninh líu ra líu ríu bên cạnh.
Mộ Chỉ Ninh không nhận được câu trả lời của anh, trong lòng càng hoảng hốt hơn, bật khóc nức nở.
“Ngự Niên, anh cứ như vậy em sợ lắm.
Lúc trước anh đã đồng ý sẽ cho em danh phận, đồng ý sẽ bồi thường cho những thua thiệt mà em đã chịu vào nhiều năm trước.
Anh tin em đi, em thật sự không cố ý.”
Lại bị nhắc đến chuyện cũ, Phong Ngự Niên vô thức nhíu mày.
Trong lòng đột nhiên sinh ra một chút phản cảm.
Dường như từ sau khi về nước, cô ta thường lấy chuyện nhiều năm trước để chơi bài cảm tình.
Càng ngày càng cách xa với cô gái nhỏ trong ấn tượng của anh.
Chỉ xuất ngoại ba năm mà thôi, có thể hoàn toàn thay đổi một con người như vậy sao?
Vân Mỹ đứng ở bên cạnh nghe.
Thân là con gái, bà ta rất hiểu, cũng rất phản cảm với hành vi của Mộ Chỉ Ninh.
Bà ta lặng lẽ trợn mắt một cái, quay đầu định đi.
Nhưng lại bị Phong Ngự Niên gọi lại: “Bà Mộ, tối nay cảm xúc của Chỉ Ninh không được tốt, dắt cô ấy về nghỉ ngơi sớm đi.”
Vân Mỹ không dám từ chối, nở một nụ cười từ ái, dịu dàng đến kéo Mộ Chỉ Ninh.
Đến khi Phong Ngự Niên hoàn toàn đi mất, bà ta mới thu lại nụ cười trên mặt, véo cánh tay Mộ Chỉ Ninh một cái, nhỏ giọng thì thầm: “Con gái của kẻ thứ ba quả nhiên đê tiện giống nhau.
Người sớm đã đi rồi, đừng diễn nữa, tao nhìn mà răng hàm muốn ê cả lên.”
Bị Mộ Chỉ Ninh trừng một cái hung ác.
“Trừng cái gì? Thật sự cho rằng tao sợ mày à.” Vân Mỹ oán hận buông tay cô ta ra, quay người đi về sảnh tiệc chính.
Từ sau khi ra khỏi biệt thự nhà họ Mộ, Sanh Ca và Trác Tinh Hỏa đã tách ra, một mình quay về biệt thự của Lộc Hoa.
Cô tắm rửa một phát, lại đắp mặt nạ làm đẹp, ăn chút trái cây tươi, tâm trạng rất thoải mái.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, không hề do dự bấm nhận: “Tối nay cảm ơn nhiều.
Nếu như không có cậu, người bị xấu mặt trước mặt mọi người có thể là tớ.”
Cô Z ở đầu điện thoại bên kia cười rất lớn tiếng: “Khách sáo rồi! Tiên nữ kết hợp với trang phục của tiên nữ, Tuyết đầu mùa của tớ khoác trên người cậu quả thật giống như là thiết kế riêng cho dành cho cậu vậy.
Nếu như bị Mộ Chỉ Ninh gì kia vấy bẩn, tớ sẽ buồn bực chết mất.”
Sanh ca mỉm cười.
Tối nay may mắn là lúc trước khi xuất phát thì bên phía