Là giọng của một người con gái.
"Không muốn chết thì câm miệng lại cho tao." Người đàn ông trên mặt có vết sẹo đang cầm dao găm, hung tợn chặn trên mặt của cô gái.
Một người đàn ông khác giẫm lên trên ngực của cô gái, cười rất b.iến th.ái.
Cô gái bị dọa sợ, phối hợp gật đầu.
Nhìn thấy cô gái im lặng, cả hai người bên này đắc ý: "Em gái nhỏ à, hai anh em bọn anh đã ăn chay đã lâu lắm rồi, hôm nay chỉ muốn được cùng em vui đùa một chút, xong việc sẽ thả em đi."
Cô gái nghe xong, khóc không ra tiếng.
Hai người đàn ông bày ra vẻ mặt nham hiểm, bắt đầu giở trò với cô gái kia.
Vừa mới cởi được hai cúc áo sơ mi của cô ta, phía sau lưng đã nghe một cú bốp rất mạnh, người đàn ông đó ôm cái gáy không ngừng chảy máu của mình, kêu r.ên hai tiếng xong lại gục xuống.
Người đàn ông mặt sẹo bỗng sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại thấy là một cô gái.
Sanh Ca cầm giày cao gót trong tay, cả người mặc quần dài tây màu trắng trông vô cùng chín chắn, khí thế hừng hực.
Người đàn ông mặt sẹo lại thoáng sáng mắt: "Ối chà, thật là một cô em dũng mãnh, anh thích."
Sanh Ca vuốt gót giày trong tay, cười lạnh: "Anh thích? Cũng không xem lại bản thân có xứng hay không à."
Người đàn ông bị chọc tức, mắng một tiếng con quỷ cái, xong lại giơ dao găm lên vọt về phía Sanh Ca.
Kết quả lại bị cô đánh vài cú đã ngã rạp ra đất không thể bò dậy nổi.
Cô gái kia sợ hãi co rúm thành một cục, cả người đều đang run rẩy, trong mắt chứa đầy sợ hãi.
Gò má có hơi đỏ hồng, giống như là say rượu.
Sanh Ca nhìn dáng vẻ khúm núm đó của cô gái, đột nhiên cõi lòng tê rần, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, nhanh đến mức khiến cô không kịp kiểm soát.
Cô lắc đầu, cảm giác quái lạ đó lập tức biến đi nhanh chóng.
Có lẽ là...!Hôm nay cô đã quá mệt mỏi, xuất hiện ảo giác rồi chăng?
Sanh Ca không nghĩ ngợi gì nhiều, nhìn về phía cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi đang co người trong góc tối nói.
"Em an toàn rồi, có thể về nhà."
Nói xong, cô quay người chuẩn bị đi, tay đột nhiên lại bị nắm lấy.
Sanh Ca ngó đầu nhìn lại đụng phải ánh mắt mong mỏi của người kia: "Chị ơi, em đi ra ngoài uống rượu với bạn, vừa rồi lạc mất bọn họ, điện thoại cũng bị hai gã xấu đó làm rớt mất, chị có thể đưa em về nhà được không?"
Nhìn thấy Sanh Ca có vẻ do dự, cô gái nói tiếp: "Em tên là Hiểu Nam, chị ơi, cầu xin chị giúp đỡ em."
Sanh Ca nhìn vào điện thoại, bây giờ đã là chín giờ rưỡi rồi.
Quả thật là có hơi trễ, khu vực huấn luyện lại khá là nghiêng, kỳ thực không mấy an toàn.
"Đi thôi, nhà em ở đâu?"
"Hộ 308 số 2 ở khu Phúc Đông Giao."
Hiểu Nam đi theo sau Sanh Ca, vẫn nắm chặt tay của cô không buông, cứ như tìm được một chỗ an toàn tuyệt đối.
Mãi cho tới lúc lên xe, cô ta mới buông tay Sanh Ca ra, ngồi xuống ghế phía sau.
Lên xe xong, cô gái đó giống như rất mệt mỏi, nhanh chóng dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Sanh Ca thỉnh thoảng vẫn nhìn cô ta qua gương chiếu hậu, thấy người kia đang ngủ mới yên tâm lái xe được một chút.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, cô gái ngồi phía sau xe vẫn ngủ rất say, điện thoại Sanh Ca nhanh chóng hết pin.
Cô gọi hai tiếng, muốn hỏi địa chỉ người kia, nhưng nhìn thấy cô ta đang ngủ thiếp cũng không quấy rầy nữa, dựa theo ký ức mà tìm đường.
Cửa sổ xe không có mở ra, không khí bên trong xe yên tĩnh.
Sanh Ca nhạy bén hít một ngụm.
Đột nhiên ý thức như ý thức được có chuyện không đúng.
Hiểu Nam nói cô ta ra ngoài uống rượu với bạn bè, tuy trên mặt có chút đỏ nhưng cả người lại không có chút mùi rượu nào.
Cho nên, cô ta vốn dĩ không có đi uống rượu.
Khu vực huấn luyện lại là ở vùng ngoại ô hẻo lánh, vốn dĩ không có quán rượu hay đường phố sầm uất gì.
Cô ta cố ý nói dối!
Vừa nghĩ tới đây, bên tai Sanh Ca lại bỗng truyền tới một luồng gió mạnh.
Tất cả hầu như đều là theo bản năng, cô lập tức đưa tay tóm chặt lấy bàn tay đang hung hăng lao về phía mình.
Một đầu kim nhọn còn thiếu hai mi-li-mét nữa là đâm vào cổ của cô.
"Cô...!Phát hiện từ lúc nào?"
Dường như Hiểu Nam cũng không ngờ tốc độ phản ứng của Sanh Ca lại nhạy như vậy, cho nên cũng không giả vờ nữa.
Cô ta lập tức đổi sang vẻ mặt hung tợn, hai tay dùng sức muốn tiêm kim vào cổ của người kia.
Sanh Ca biết được một tay của cô không thể trụ được lâu, nhưng cũng không có lơ là một giây phút nào.
Chiếc xe đang chạy trên đường ngoại ô, cô