Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ninh không thể nào yên tâm nổi, cô ta vội vàng thay quần áo, đeo khẩu trang, ra khỏi cửa lập tức bắt xe đi đến nơi đó.
Phong Ngự Niên tắm xong đi ra, trước mắt anh là đoạn video "Lover" của Sanh Ca.
Anh hơi phiền muộn, sớm biết người cuối cùng mệt mỏi là bản thân mình thì anh đã không giúp cô lần này rồi.
Nằm lên giường, nhắm mắt lại mở mắt ra đều nhìn thấy gương mặt Sanh Ca, đặc biệt là đôi mắt to tròn lấp lánh, vừa ngây thơ vừa bướng bỉnh, nhìn một lần là sẽ nhớ mãi không quên.
Lại còn...!có chút quen thuộc.
Dường như nhớ ra gì đó, Phong Ngự Niên lăn lộn một hồi rồi quyết định gọi điện thoại cho Sanh Ca.
Anh muốn hỏi cô vài chuyện cho rõ ràng.
Gọi lần thứ nhất, không có ai nhấc máy.
Gọi lần thứ hai, điện thoại truyền đến tín hiệu không gọi được.
Không muốn gặp anh đến thế sao?
Phong Ngự Niên chán nản vứt điện thoại sang một bên, quay đầu đi ngủ.
Mộ Chỉ Ninh ngồi xe đến một căn nhà nhỏ bỏ hoang ngoài thành phố.
Hiểu Nam đã đứng ở cửa đợi cô ta từ trước.
Mộ Chỉ Ninh đi tới gần mới nhìn rõ vết thương trên mặt và người Hiểu Nam, cô ta lập tức giật mình sợ hãi.
"Chuyện gì xảy ra? Sao cô lại bị thương như thế này?"
Hiểu Nam cúi đầu, không nhìn ra cảm xúc trong ánh mắt: "Trên đường người phụ nữ kia liều chết phản kháng, kết quả xảy ra tại nạn nhỏ, tôi nhất thời lỡ tay đổ quá liều thuốc vào, cô ta..."
"Tôi vào trong xem thử."
Hiểu Nam ngăn cô ta lại: "Đêm nay cô đến đây một mình, chị Phó có biết không?"
Mộ Chỉ Ninh lập tức sầm mặt lại, vô cùng không vui.
Bình thường Phó Âm thưởng ỷ vào cô ta có chức vị cao hơn Mộ Chỉ Ninh mà đi đâu cũng vênh vênh váo váo, khó khăn lắm Phó Âm mới đến thành phố S, đàn em dưới trướng cô ta lại muốn giẫm đạp lên Mộ Chỉ Ninh?
Cô ta và Phó Âm chỉ là mối quan hệ hợp tác làm ăn, cũng chẳng thân thiết gì, dựa vào đâu mà chuyện gì cô ta cũng phải báo cáo cho Phó Âm.
Càng nghĩ càng tức, Mộ Chỉ Ninh bèn trừng mắt nhìn Hiểu Nam, nói: "Cô là người Pó Âm cử tới làm việc, cô ta không còn ở thành phố Phương, cô chỉ cần nghe lệnh của tôi là được, hiểu chưa?"
Hiểu Nam càng cúi đầu thấp hơn: "Hiểu rồi."
"Hiện giờ nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cô cút xa chút cho tôi."
"Vâng."
Hiểu Nam nói xong vẫn đứng yên tại chỗ.
Bên ngoài căn nhà nhỏ bỏ hoang chỉ có một ngọn đèn chập chờn lúc sáng lúc tối, không nhìn rõ rốt cuộc trên gương mặt dính máu kia là vẻ mặt gì.
Mộ Chỉ Ninh thấy Hiểu Nam vẫn chày cối chưa chịu đi thì rất bực bội: "Nghe không hiểu tiếng người à?"
"Được rồi." Trước khi rời đi, Hiểu Nam còn lấy từ túi ra một cái điện thoại, hai tay đưa cho Mộ Chỉ Ninh: "Đây là điện thoại của người phụ nữ kia, vừa nãy còn có người gọi đến cho cô ta, tôi sợ ảnh hưởng tới kế hoạch của cô nên đã để điện thoại ở chế độ máy bay."
"Biết rồi." Mộ Chỉ Ninh kiêu căng nhận lấy chiếc điện thoại.
Đợi Hiểu Nam đi khỏi, Mộ Chỉ Ninh mới mở điện thoại của Sanh Ca lên, lập tức nhìn thấy số điện thoại gọi nhỡ trên màn hình.
Chỉ cần vừa liếc qua, hốc mắt Mộ Chỉ Ninh đã đỏ lên.
Mặc dù không đề tên người gọi đến nhưng cô ta biết rõ người đó là ai.
Muộn như vậy rồi, Phong Ngự Niên lại chủ động gọi điện thoại cho Sanh Ca?
Còn cô ta về nước đã lâu như vậy, mỗi lần đều là cô ta chủ động đi tìm anh, trước giờ Phong Ngự Niên chưa từng để tâm tới cô ta.
Dựa vào cái gì?
Rõ ràng cô ta mới chính là vợ chưa cưới của anh, rõ ràng người phụ nữ kia mới chính là kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm của bọn họ!
Mộ Chỉ Ninh càng nghĩ càng tức, không thể che giấu ánh mắt căm hận và ác độc.
Cô ta tức giận giơ điện thoại của Sanh Ca lên cao, hận không thể đập nát nó ngay lập tức.
Nhưng mới giơ được nửa đường thì lại dừng lại.
Đột nhiên một ý nghĩ tuyệt vời hiện lên trong đầu cô ta.
Cô ta mở mục tin nhắn trong điện thoại Sanh Ca ra, sau đó gửi một mẩu tin nhắn cho Phong Ngự Niên.
Xong xuôi đâu đấy, Mộ Chỉ Ninh mới hung hăng vứt điện thoại xuống đất, dường như chưa hết tức giận, cô ta còn dùng giày cao gót dẫm mấy cái lên chiếc điện thoại, cho đến khi màn hình điện thoại tan nát ra thành mấy mảnh mới chịu dừng lại.
Lúc này cô ta mới nhìn sang căn phòng bỏ hoang kia lần nữa, tối nay cô ta nhất định không để cho con đ.ĩ đ.iếm kia có cơ hội trở mình!
Nghĩ vậy, cô ta lập tức đẩy cửa ra, bên trong căn phòng tối om, không có một chút ánh sáng.
Chuyện gì thế này? Hiểu Nam trói người lại xong cũng không để lại một ngọn đèn dầu được hay sao?
Mộ