"Chết tiệt!"
Phong Ngự Niên lập tức đứng dậy, túm lấy cổ áo Lưu Niên, đấm thẳng vào mặt anh ấy một đấm: "Cô ấy nhảy xuống chỗ nào? Vị trí ở đâu?"
Lưu Niên bị một đấm này của anh làm cho hoa mắt chóng mặt.
Anh ấy lau vết máu rỉ ra nơi khóe miệng, chỉ cười trừ, không trả lời.
Phong Ngự Niên đá thêm một đá vào bụng anh ấy.
Lưu Niên ngã xuống đất lăn một vòng, một lúc sau mới ôm bụng cố gắng đứng dậy.
"Thật xin lỗi, sếp.
Cho dù hôm nay ngài có đánh chết tôi ở đây, tôi cũng sẽ không nói cho ngài vị trí Sanh Ca nhảy xuống."
"Đợi đến khi tìm được cô ấy, tôi sẽ giải quyết cậu sau."
Sau đó, Phong Ngự Niên sải bước ra khỏi căn hộ của Lưu Niên, trước khi rời đi còn sai người nhốt anh ấy vào trong phòng ngủ của căn hộ, đồng thời còn cử vệ sĩ đặc biệt coi chừng anh ấy.
Sau khi ra khỏi căn hộ, Phong Ngự Niên đã lập tức gọi điện thoại.
"A Triết, lập tức cho người kiểm tra chuyến bay của Sanh Ca đêm qua và tìm vị trí của cô ấy, nhanh lên."
Anh ngồi vào trong xe và châm vài điếu thuốc.
Khi điếu thuốc thứ tám được rút ra, cuối cùng tiếng chuông điện thoại cũng vang lên.
Anh thậm chí còn không chút nghĩ ngợi, lập tức nghe máy.
"Thế nào rồi? Tìm được chưa, tối hôm qua, chuyến bay của cô ấy đi qua thành phố Phương đến một dãy núi lớn trong thành phố, rất có thể cô ấy đã rơi xuống đó."
A Triết ở đầu bên kia điện thoại bất lực nói: "Này, không ngờ Lưu Niên lại có lá gan lớn như vậy.
Có điều, dãy núi đó rất lớn, nếu thật sự nhảy từ máy bay xuống đó thì hoàn toàn không có khả năng sống sót, anh Ngự Niên, anh chắc chắn muốn tìm sao?"
Phong Ngự Niên nhíu mày, đôi mắt đen của anh đột nhiên run rẩy không thể kiểm soát: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại, nhanh như chớp phóng xe lên dãy núi.
Phó Âm muốn đến biệt thự của Lộc Hoa vào sáng sớm để tìm người.
Nhưng vì Lộc Hoa vẫn luôn ở nhà, nên cô ta phải đợi đến chiều mới có cơ hội.
Cô ta đã kiểm tra lịch trình của Lộc Hoa, sau khi anh ấy rời khỏi biệt thự và đi đến Angle, cô ta lập tức dẫn theo một vài vệ sĩ chạy ngay đến chỗ ở của anh ấy.
“Chờ xem, mặc kệ anh bảo vệ Sanh Ca hay Mộ Ngôn Tâm, hôm nay bọn họ đều phải lết ra khỏi đây!” Cô ta ngồi ở ghế sau của chiếc Bentley, nghiến răng nghiến lợi nói.
Chiếc Bentley dừng ở trước cổng.
Khi Phó Âm vừa bước xuống xe, cô ta đã bị chặn lại bởi một vài vệ sĩ đang bí mật tuần tra bên ngoài biệt thự.
"Thưa cô, đây là nhà riêng của Tổng giám đốc Lộc.
Ngài ấy đã đi khỏi đây.
Cô vui lòng đợi Tổng giám đốc Lộc về rồi hãy đến thăm." Một vệ sĩ mặc vest và đeo kính râm lịch sự nói.
“Mắt của anh bị mù à, còn dám ngăn cản tôi?” Phó Âm dùng ánh mắt dò xét nhìn vào bên trong.
Vệ sĩ chặn tầm mắt của cô ta lại: "Mời cô về cho, không có lệnh của Tổng giám đốc Lộc, chúng tôi không thể cho bất cứ người nào vào trong."
Phó Âm bị thái độ của anh ta làm cho tức giận, vung tay lên cao.
“Bốp” Một âm thanh giòn tan vang lên, có thể nghe thấy rõ ràng trong khu dân cư yên tĩnh.
"Nói nhỏ nhẹ với anh thì anh không nghe, nhất định phải để tôi ra tay với anh.
Tôi nói cho anh biết, tôi là vợ chưa cưới của Lộc Hoa! Là cô hai của nhà họ Phó! Anh cũng xứng ngăn cản tôi sao?"
Phó Âm đã nói rõ thân phận của cô ta và càng trở nên kiêu ngạo hơn.
"Cho dù cô là vợ chưa cưới của ngài ấy, nhưng không có lệnh của Tổng giám đốc Lộc cô cũng không thể bước vào.
Hy vọng cô không làm chúng tôi khó xử."
Phó Âm gần như đã mất hết kiên nhẫn: "Chỉ là một vệ sĩ nhưng lại không biết điều.
Với tư cách là vợ sắp cưới của Lộc Hoa, tôi nghi ngờ rằng có người phụ nữ khác trong biệt thự của anh ấy, tôi đến để xem sao, đây đều là hợp tình hợp lý.
Biết điều thì hãy nhanh chóng cho tôi vào."
Vài vệ sĩ nhìn nhau, thái độ kiên quyết ban đầu đã có chút do dự.
Đương nhiên, bọn họ biết rằng thân phận của Phó Âm rất cao quý, không thể đụng vào, nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Cho dù cô ta có vào được cửa, cũng không thể lên được lầu ba.
Phó Âm kiêu ngạo “Hừ” một tiếng, hất tóc, cùng vệ sĩ bước vào cửa.
“Đi thông báo với Tổng giám đốc Lộc rằng đã có người xông vào, chúng tôi không thể ngăn cản được.” Trong khi Phó Âm bước vào,