Cô ta nhanh tay lấy con dăm găm ra.
"Dừng tay lại hết cho tôi!"
Cô ta hét lớn một tiếng, sau đó đưa dao găm vào cổ tay mình: "Nếu các người không cho tôi vào, tôi sẽ lập tức cắt cổ tay tôi cho các người xem!"
Đám vệ sĩ đang đánh nhau bị tiếng hét của cô ta làm cho dừng lại, tất cả đều nhìn về phía cô ta.
"Cô chủ, cô không thể làm như vậy được, cô không thể vì chuyện này mà làm tổn thương chính mình, quả thật không đáng."
Vương Hưng Cường bị hành động của cô ta dọa sợ đến mức mồ hôi ứa ra: "Lỡ như cô bị thương, làm sao tôi có thể ăn nói với bà Phó được?"
"Các người cũng đã thấy, tôi là cô hai nhà họ Phó của thành phố S, là viên ngọc quý của Phó Thị, nếu tôi bị thương, các người nói xem nhà họ Phó có trút giận lên các người hay không? Các người sẽ phải trả cái giá thê thảm như thế nào?"
Cô ta chắc chắn đám vệ sĩ này sẽ bị thân phận của cô ta dọa sợ, một bên vừa nháy mắt với Vương Hưng Cường, một bên cô ta vừa chế nhạo: "Nếu không muốn nhà tan cửa nát thì mau tránh ra."
“Cô Phó, sao cô lại làm thế này?” Vệ sĩ dẫn đầu thực sự do dự: “Chi bằng chúng ta mỗi bên lùi một bước, cô đưa người của mình trở về, chúng tôi sẽ coi như cô chưa từng đến đây, cô thấy thế nào?”
"Tôi cảm thấy không được! Chuyến đi này tôi nhất định phải có thu hoạch."
Phó Âm thản nhiên ném con dao găm xuống đất.
Lúc này, đám vệ sĩ trên lầu ba đều tập trung vào Phó Âm.
Trong nháy mắt, Vương Hưng Cường nhanh chóng dẫn người trấn áp những vệ sĩ ở lầu ba.
Ban đầu lực lượng cả hai bên đều ngang nhau, chỉ trong nháy mắt bên Phó Âm đã chiếm lợi thế tuyệt đối.
"Cô Phó, tôi đã chân thành nói chuyện với cô, nhưng cô lại giở thủ đoạn thế này!"
"Thủ đoạn gì chứ?" Phó Âm chế nhạo: "Tôi gọi đó là dùng đầu óc."
Nói xong, cô ta vẫy tay bảo vệ sĩ của mình dẫn người đi.
Đột nhiên phía dưới cầu thang truyền đến giọng nói u ám thể hiện sự tức giận của người đàn ông.
"A, dùng đầu óc thật giỏi."
Lộc Hoa bước lên cầu thang, hừ lạnh một tiếng.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Khi anh ấy nhìn Phó Âm, trong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét.
"Tôi yêu cầu cô Phó rời khỏi biệt thự của tôi ngay lập tức.
Nơi này của tôi không thể chứa nổi một nhân vật lớn như cô."
Phó Âm đột ngột quay đầu lại, cô ta cảm thấy chột dạ nói: "Không phải, Lộc Hoa, anh nghe em giải thích..."
"Nghe cô giải thích cái gì? Giải thích tại sao giữa ban ngày ban mặt cô lại dẫn người xông vào nhà tôi? Còn bắt nạt người của tôi à?"
Lộc Hoa chán ghét liếc nhìn cô ta một cái: "Tôi không muốn nhìn thấy người không có quan hệ nào ở trong nhà của tôi, nếu cô không rời đi, tôi sẽ cho người đuổi cô ra ngoài."
"Lộc Hoa! Anh nói em là người không có quan hệ gì với anh sao?"
Phó Âm giậm chân tức giận nói: "Em là vợ tương lai của anh, sao anh lại đối xử với em như vậy? Em đuổi theo anh từ thành phố S đến thành phố Phương, anh không cảm động một chút nào sao?"
"Anh biết rõ chúng ta đã đính hôn, biết em sẽ ghen, vậy mà anh còn đối xử tốt với con khốn Sanh Ca đó như vậy! Anh lại luôn lạnh nhạt với em! Anh vì ở trong văn phòng cùng cô ta ăn cơm trưa lại từ chối gặp em! Rốt cuộc anh muốn em phải làm cái gì anh mới có thể chấp nhận em? Muốn em moi tim của em ra cho anh thấy sao?"
"Thậm chí bây giờ anh còn nuôi người phụ nữ khác trong biệt thự! Lộc Hoa! Rốt cuộc thì trong lòng anh có em hay không?"
Hốc mắt Phó Âm nhanh chóng đỏ lên.
Cô ta cắn chặt môi, vội vàng chạy tới bên cạnh Lộc Hoa.
Lộc Hoa nhanh chóng nghiêng mình né tránh, ngay cả một góc áo của anh ấy Phó Âm còn chưa đụng tới.
"Xin cô hãy tự trọng."
"Em tự trọng sao? Có phải anh đã quên em mới chính là vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của anh rồi không? Em xuất hiện ở nhà chồng chưa cưới của mình, đều là hợp tình hợp lý! Em muốn ôm chồng chưa cưới của mình, ai dám nói không được?"
Phó Âm tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, cô ta liên tục nhấn mạnh thân phận của mình.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy sắc mặt Lộc Hoa lúc này vô cùng kém.
"Xem ra anh đã quên chúng ta đã đính hôn như thế nào, nếu anh không để tâm em cũng không