Cô thương tiếc cho màn hình điện thoại bị ném vỡ, lắc lắc đầu.
“Lâu rồi không gặp, tính tình của bà vẫn không hề thay đổi, nhưng thật đáng tiếc, tính tình nóng nảy nhưng lại chẳng có chút bản lĩnh.
”
Nói xong, cô nhẹ nhàng buông tay, màn hình điện thoại vốn đã bị ném đến nứt toác của Lý Phi lại xuất hiện thêm vài vết nứt.
“Sao cô lại đến đây?”
Lý Phi đi ra từ phòng khách, mặc dù ký ức về việc Sanh Ca đòi nợ lần trước vẫn còn mới, nhưng cuộc sống cao quý của bà chủ giàu có tuyệt đối không cho phép bà ta yếu đuối.
“Đồ sao chổi như cô, đã ly hôn rồi còn rước phiền phức cho con trai tôi, con trai tôi đúng thật là xui xẻo.
”
“Đúng vậy, con trai bà thật xui xẻo, sau này anh ta sẽ càng xui xẻo hơn nữa.
” Sanh Ca thu lại nụ cười, lạnh mặt hỏi: “Nên bà mau nói tôi nghe, Phong Ngự Niên đi đâu rồi?”
“Sao tôi biết được? Cô bớt đến quấn lấy con trai tôi đi! Một bên luôn miệng nói muốn rời khỏi nó, một bên lại không nỡ buông tay, chiêu lạt mềm buộc chặt này thật hay đấy, cô có thấy mình đê tiện hay không?”
Lý Phi không hề che giấu mà liếc cô một cái.
Sanh Ca nghe đến bật cười.
Cô vừa định phản bác, Phong Thanh Thanh từ trên lầu đi xuống, trừng mắt với cô.
“Cô mà xứng đáng biết anh tôi đang ở đâu sao? Anh tôi đã có chị Chỉ Ninh rồi, sao đồ đê tiện như cô còn không cần mặt mũi thế?”
Phong Thanh Thanh vẫn luôn nhớ rõ như in hai lần bị Sanh Ca làm nhục lúc trước.
Nên cô ta không dám đi qua, chỉ dám đứng trên cầu thang, cắn răng trừng cô, dùng ánh mắt hận không thể xé xác cô thành trăm mảnh, tiếp tục chửi rủa.
“Nếu không phải là được Lộc Hoa bao nuôi, nơi này có chỗ để cô diễu võ giương oai sao? Trông chẳng khác gì con hồ ly tinh, cả người đều đê tiện, hoàn toàn không thể nào so được với chị Chỉ Ninh!”
“Tôi nói cô nghe! Chị Chỉ Ninh sẽ gả vào nhà họ Phong nhanh thôi, cô bớt đến đây tự rước lấy nhục đi, mau cút ra ngoài!”
Sanh Ca dựa vào bên tường, im lặng nghe cô ta nói xong.
“Có thời gian thì mở điện thoại bị cô xem thành cục gạch ra, xem cho kỹ tin tức ngày hôm nay đi, tình trạng của chị Chỉ Ninh của cô có vẻ không tốt lắm đấy.
”
Lý Phi và Phong Thanh Thanh đều không có xem tin tức, hoàn toàn mờ mịt với ý trong lời nói của cô.
Sanh Ca vuốt vuốt tóc mai, cần cổ hơi giương lên, nhìn một vòng cả căn nhà cổ nhà họ Phong, rồi mới tiếp tục nói.
“Mặc dù Phong Ngự Niên không có ở đây, nhưng cũng không sao cả, có một chuyện tôi đến để thông báo cho các người, cuộc sống của các người quá thoải mái rồi, khiến lòng tôi không thoải mái lắm.
”
“Cô… Cô có ý gì?”
Phong Thanh Thanh bị khí thế lạnh lùng trên người Sanh Ca dọa cho ngây ra.
Mấy lần trước bị cô xử lý thê thảm, khiến cô ta vô thức nhìn ngóng ra ngoài cửa lớn xem có vệ sĩ hay không.
Môi Sanh Ca hơi mỉm cười, vô cùng dịu dàng.
“Vì vậy, nhà họ Phong chuẩn bị phá sản đi.
”
Lúc cô nói câu này, vẻ mặt rất bình thản, giống như chỉ là đang kể lại một câu chuyện bình thường.
Nói xong, cô trực tiếp lên xe, đạp hết chân ga, rời khỏi nhà họ Phong.
Để lại hai mẹ con tức đến không chịu nổi ở đằng sau đang không ngừng mắng rủa cô.
“Mẹ! Mẹ nghe đi, con khốn đó thật là ngông cuồng đến không có giới hạn!” Phong Thanh Thanh tức đến run tay.
Sắc mặt của Lý Phi cũng rất khó coi.
“Mẹ, Lộc Hoa sẽ không thật sự giúp cô ta phá huỷ nhà chúng ta chứ?”
Lý Phi không chút do dự mà lắc đầu: “Sao có thể? Lộc Hoa đúng là rất giỏi, nhưng Phong Thị cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, cho dù Lộc Hoa có thích nó đến thế nào thì cũng không thể nào vì nó mà đấu với Phong Thị.
”
Dù là nói như vậy, nhưng con khốn Sanh Ca đó thế mà lại ngang nhiên chạy đến nhà cổ để khiêu khích!
Dáng vẻ ngạo mạn ngông cuồng đó, Lý Phi quả thật là tức đến muốn hộc máu!
Nếu không cho con khốn đó một bài học sâu sắc, sao bà ta có thể nuốt được cục tức này chứ!
Sanh Ca vừa lái xe như bay trên quốc lộ, trong lòng vừa âm thầm tính toán kế hoạch.
Cách tốt nhất để khiến nhà họ Phong phá sản đó là nắm được Tập đoàn Phong Thị trong tay, nhưng Phong Thị là một công ty lớn có tiếng ở thành phố Phương, chỉ với sức lực của một mình cô, muốn làm được chuyện này trong thời gian ngắn là chuyện không hề dễ.
Huống chi bây giờ cô vẫn còn nhiệm vụ mà cha giao phó