“Chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc thì hơn.”
Vẻ mặt của Sanh Ca rất bình thản, bưng ly rượu lên nốc một ngụm rượu mạnh vào trong cổ họng.
Phó Thần Dật biết mình đã hỏi câu không nên hỏi, vội vàng cười tìm bậc thang để mình đi xuống.
“Nói đúng lắm, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi.
Anh nghe nói ông cụ Lộc đã sắp xếp nhiệm vụ cho em, thế nào? Có tự tin có thể hoàn thành không?”
“Đương nhiên rồi, em quyết tâm phải làm cho bằng được.”
Vừa nhắc đến sự nghiệp, trong mắt Sanh Ca lấp lánh ánh sao: “Gần đây em đang triển khai một chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nữ, em rất có lòng tin với chương trình này, em tin rằng nhất định có thể mang đến nhiều tài nguyên và độ nóng cho Angel.”
“Tốt lắm, nhưng mà lần này anh vẫn còn một chuyện muốn hỏi em…”
Phó Thần Dật nhìn thẳng vào mắt cô, trên gương mặt với ý say mơ hồ có chút do dự.
“Em…”
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, anh ta vẫn lựa chọn che giấu suy nghĩ thật sự trong lòng mình, mỉm cười nói: “Anh có ý muốn hợp tác với Angel, không biết em thấy thế nào?”
“Đương nhiên là có thể, ai lại đi từ chối một đối tác tự dâng đến cửa chứ?”
Bây giờ Angel đang là lúc cần thu hút nguồn tài nguyên và người tài số lượng lớn, lời đề nghị muốn hợp tác của Phó Thần Dật không nghi ngờ gì đã mang đến nhiều lợi ích cho cô.
“Vậy thì cứ quyết định vậy nhé.” Cô cười gian trá, chủ động đưa tay cụng ly.
“Một lời đã định.”
Phó Thần Dật cười xấu xa, dùng sức cụng ly với cô.
Đã đến nửa đêm, ba người kết thúc buổi tụ họp, ai nấy tự về phòng nghỉ ngơi.
Sanh Ca không hề say, mà ngược lại còn tỉnh táo hơn bình thường.
Muốn đánh bại Phong Thị, cô bắt buộc phải nhanh chóng gom góp thế lực trong khoảng thời gian ngắn.
Cô kéo ghế ra ngồi xuống trước bàn, chuẩn bị vạch ra bước đầu của kế hoạch khiến Phong Thị phá sản.
Ngành nghề chủ yếu hiện nay của Phong Thị là bất động sản, muốn thắng được Phong Thị, cô bắt buộc phải có được chỗ đứng trong lĩnh vực này.
Nhưng cô không hiểu biết gì về bất động sản, sau khi suy đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy nhờ Phó Thần Dật chỉ bảo là đáng tin nhất.
‘Anh ngủ chưa? Em có chút chuyện muốn hỏi anh.’ Cô nhanh tay soạn một tin nhắn, gửi qua cho anh ấy.
‘Chưa, em nói đi, anh đang ở hành lang.’
Sanh Ca nhẹ nhàng mở cửa ra, Phó Thần Dật đang đứng ở cửa sổ đầu bên kia hành lang hóng gió.
Đôi mắt hoa đào dịu dàng đang lẳng lặng nhìn cô.
“Em muốn tiến vào lĩnh vực bất động sản, nhưng em lại không hiểu biết nhiều gì về lĩnh vực này, cần anh giúp đỡ, chuyện này rất quan trọng với em, nên đành nhờ anh vậy.” Sanh Ca dựa bên cửa sổ, đóng cửa sổ nhỏ lại một chút.
Phó Thần Dật hơi nhíu mày, nhưng không truy hỏi cô muốn làm gì: “Đúng là anh có chút hiểu biết về lĩnh vực này, đợi ngày mai anh sẽ nghiên cứu, làm thành một quyển tài liệu cho em xem.”
Sanh Ca có được lời hứa của anh ta, nói tiếng cảm ơn, sau đó hài lòng trở về phòng mình.
Có sự giúp đỡ của người trong nghề, kế hoạch của cô sẽ dễ dàng thực hiện hơn nhiều.
Cô hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Mà lúc này, trong rãnh núi giao nhau giữa thành phố Phương và thành phố Lâm, có người vẫn đang mang tâm sự nặng nề mà mất ngủ.
Phong Ngự Niên ngồi trong xe, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khá, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm bên ngoài cửa xe.
Anh đã ở đây tìm cô hai ngày hai đêm rồi.
Nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Anh không tin Sanh Ca sẽ chết ở đây, anh sẽ tìm được cô, đưa cô trở về thành phố Phương.
“Sếp, đến khi nào chúng ta mới có thể quay về?” Cấp dưới hắt xì một cái, hỏi một cách mơ màng.
Phong Ngự Niên lạnh lùng liếc anh ta một cái.
“Khi nào tìm thấy người thì khi đó trở về.”
Người đó biết điều im miệng, một cấp dưới khác to gan hỏi: “Đã mấy ngày kể từ lúc cô Sanh Ca nhảy máy bay rồi, rãnh núi mênh mông này toàn là sói hoang heo rừng, lỡ cô ấy…”
“Không có lỡ như, dù cho cô ấy chỉ còn lại một mảnh hài cốt thì cũng phải mang về.
Nếu còn có ai dám nói lời kiểu này nữa, đừng trách tôi không khách sáo.”
Phong Ngự Niên bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng và hung dữ.
Những người còn lại bị dọa đến rụt người, cam chịu cút qua một bên nghỉ ngơi.
Đợi đám người dần dần ngủ say, Phong Ngự Niên vẫn tỉnh táo, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm bên ngoài cửa xe, tối tăm không thấy rõ.
Trong nhà cổ của Phong Thị.
Đèn vẫn còn sáng.
“Thật là tức chết mình mà!”
Bốp một tiếng.
Lý Phi ném mạnh cái ly xuống đất, ly trà thuỷ tinh trong phút chốc đã vỡ thành nhiều mảnh.
“Cái con Mộ