Sấm lớn mưa nhỏ.
Đó chính là thời tiết của Bố Chính lúc này.
Mà cũng thể hiện luôn cuộc đàm phán trong mưa diễn ra nơi bình nguyên Đặng Gia.
Hai bên sau một hồi dùng ngôn từ đao to búa lớn bỗng ăn ý hạ giọng bàn bạc vấn đề con tin cũng như vấn đề địa giới tạm thời.
Không có nhiều tranh chấp không có nhiều cãi vã, thật giống như hai thương nhân lâu ngày gặp lại hàn huyên công chuyện làm ăn mà thôi.
“ Ngươi cảm thấy tên Vua Chiêm này như thế nào.?” Ngô Khảo Ký quay qua hỏi Lê Văn Toản .
“ Người này không đơn giản, chắc chắn có mưu đồ… Theo hạ quan thấy bọn hắn cố gắng kéo dài thời gia mưu đồ lớn.
Có lẽ là chuẩn bị cho một cuộc tổng tấn công..
Núi Am chỗ đó…” Lê Văn Toản lường lự nói ra suy nghĩ của mình.
Chiến mã chậm chạp bước trong mưa, Ngô Khảo Ký không vội vàng, hắn đang tận hưởng những hạt mưa mát mẻ lăn tăn rơi trên má.
Cơn mưa làm lạnh đi cái đầu đang hừng hực khí thế của một kẻ xuyên không muốn chứng minh bản thân.
Ngô Khảo Ký học được rất nhiều điều từ khi đến nơi này.
Điều hắn đầu tiên học được ở xã hội này đó chính là số lượng chính là sức mạnh.
Không như thời hiện đại khi mà khoa học có thể cân bằng mọi khoảng cách về số lượng nhân sự, ở nơi này thiết luật đó chính là số lượng bằng sức mạnh.
Ở thời hiện đại từng có Israel cân cả thế giới Ả Rập trong cuộc chiến 6 ngày, thể hiện rõ một khi vũ khí hiện đại cất tiếng nói thì số lượng quân đội chênh lệch có thể xóa nhòa vô hạn.
Nhưng ở thế giới này điều đó là không thể, Ngô Khảo Ký hắn chỉ có trình độ khoa học ở mức độ có thể làm “giảm bớt” sự chênh lệch số lượng mà thôi.
Trong quân sự hắn vẫn phải cố gắng duy trì số lượng quân không quá ít hơn so với đối phương thì mới có thể an toàn.
Kể cả Ngô Khảo Ký không có hệ thống kiểm soát cùng lắm hắn cũng chỉ phát triển đến mức độ pháo thần công, súng trường hỏa mai.
Mà thực tế hai thứ này đâu phải là vô địch, đứng trước số lượng tuyệt đối chúng vẫn bị hạ gục như bình thường.
Nói đến súng thần công chúng mạnh mẽ chủ yếu trên biển và công thành chiến.
Vì chúng có thể phá vỡ cấu trúc phòng ngự của quân địch, nhưng thực tế sát thương của những viên đạn bi sắt , bi gang không có cao.
Trừ khi có đạn nổ mới tạo nên sự khác biệt.
Do đó nếu dã chiến thì pháo nặng nề chậm chạp sẽ làm mồi cho kỵ binh khi mà quân địch đã quen với tiếng nổ và không còn sợ hãi.
Súng hỏa mai sở dĩ chiếm ưu thế so với cung tên và các vũ khí khác không phải vì nó bắn xa hơn, chính xác hơn, hay có cái gì đó thần thánh.
Trong buổi đầu của bình minh vũ khí nóng thì súng hỏa mai cũng chẳng mấy làm nên trò trống gì trong nhiều cuộc chiến vì nhiều yếu tố.
nặng nề, bắn chậm, tác chiến phụ thuộc nhiều thời tiết.
Cho nên nếu một tên xuyên không nào nghĩ đến việc chế được hỏa mai súng là có thể hueyeenh hoang khoác lác cho rằng mình vô địch thiên hạ mà diễu võ dương oai trước cung, tên, nỏ thì tên đó là ngu ngốc và chết cực nhanh.
Không phải tự nhiên nhà Mãn Thanh của dân tộc Nữ Chân lại say NO với súng hỏa mai mặc dù vẫn dùng súng Thần Công, Hỏa pháo.
Không phải họ ngu ngốc mà họ thấy được súng hỏa mai không thể so bì cùng lực lượng cung thủ hùng hậu của họ.
Nên nhớ súng hỏa mai nòng trơn chỉ có thể bắn đạn bi 50m sau đó đường đạn sẽ mất đi trọng tâm mà rơi đất hay xoáy lên trời.
Trong khi đó cung thủ của người Nữ Chân nhiều vô số và có thể dễ dàng xạ trình ở khoảng 70-80m giết chết địch nhân.
Tất nhiên quyết định say No của nhà Thanh với súng hỏa mai đã làm cho bọn họ phải chịu hậu quả vô cùng tồi tệ vì họ không biết rằng trên đời này còn có một thứ có tên gọi “ Tiến bộ khoa học kỹ thuật”.
Cho đến khi súng phát triển đến một tầm cao mới thì mới có thể áp chế cung tên và nỏ.
Nói đến đây để Ngô Khảo Ký thấu triệt một điều, đừng nghĩ có chút ít kiến thức hiện đại là có thể xưng hùng ở thế giới cổ.
Súng hỏa mai thực ra có nhiều ưu điểm, thứ nhất đào tạo xạ thủ súng dễ, cần 1-2 tuần có thể xung trận hãm chiến, trong khi đó một cung thủ muốn đào tạo sẽ mất 2-3 năm.
Do đó nếu chiến đấu kéo dài, một bên có thể lôi nông dân ra chiến đấu liên tục bổ xung người thiệt mạng.
Một bên không có người bổ xung, thì phe cung thủ sẽ là người chịu thiệt thòi.
Nói đến đây lại quay về vấn đề số lượng dân , số lượng lính.
Ngô Khảo Ký thiếu chính là thứ này, nên hắn rút ra bài học và tỉnh táo không nên tự mãn vì mình là người hiện đại xuyên tới.
Bài học thứ hai đó chính là không thể khinh thường trí tuệ cổ nhân.
Ngô Khảo Ký phải thừa nhận, hắn chỉ có thông minh vặt ở những vấn đề nho nhỏ liên quan đến công nghệ, còn về tổng quan cách cục hắn thấp một mảng so với các nhân vật tài năng của xã hội này.
Nói không đâu xa nếu hắn xo cùng Ngô Khảo Tích, Lê Văn Toản , Vũ Tường Yên , cũng cảm thấy mình có chút miễn cưỡng.
Còn nếu so quyền mưu với Thái Hậu , so quân sự với Lý Thường Kiệt hắn nguyện ý không đi so vì quá mất mặt.
Nói về quân sự về cách bố trí phòng thủ hắn còn không bằng Đinh Quý, về bố trí tấn công hắn không bằng Ngô Bình, Ngô Văn Võ.
Về trận chiến vừa qua trên cánh đồng hoang là Ngô Khảo Ký nêu ý tưởng về cách chiến đấu của người Mông Cổ, còn vạch ra chích xác cánh chiến đấu lại là các tướng quân của Bố Chính , việc điều phối các đạo quân, thời điểm, việc thám báo hoạt động.
Ngô Khảo Ký ngồi đó và nghe cùng học tập.
— QUẢNG CÁO —
Túm cái váy lại Ngô Khảo Ký là đang học tập và hấp thu kiến thức của người cổ nhân, rất may nói về học tập Ngô Khảo Ký hắn chưa bao giờ ngán ai cả.
Quay trở lại vơi nhóm người áo đen đang lặng lẽ trên chiến mã dưới làn mua hướng về Đồ Chiêm Quan.
Ngô Khảo Ký âm trầm gương mặt mà trả lời Lê Văn Toản:
“ Không có gì khó hiểu… người Chiêm đang muốn kéo dài thời gian… ngươi không thấy gì sao?”
Ngô Khảo Ký giơ giơ tay hứng lấy hạt mưa sau đo vuốt vuốt gương mặt lấm tấm nước của mình.
“ Mưa…” Lê Văn Toản như nhận ra gì đó.
“ Phải, là mưa… mùa mưa bão đang đến gần, chỉ cần hắn trụ đến mùa mua bão, quân triều đình không dám xuất kích trong mùa này về miền Nam.
Chỉ cần mưa, nước sông dâng lên , đại chiến hạm Chiêm có thể nhập nội Bố Chính, chỉ cần mưa, lũy đất của chúng ta sẽ gặp thiên đại vất vả để duy trì, chỉ cần mưa các bãi lầy sẽ biến mất , việc đổ bộ từ thuyền lên bờ là có thể trực tiếp tiến hành….” Ngô Khảo Ký cười nhạt, hắn không còn là thái điểu người hiện đại chân ướt chân ráo bước vào thế giới này.
“ Hả… vậy vậy làm thế nào cho phải….” Lê Văn Toản giật mình hoảng sợ.
“ Chớ lo, bọn hắn muốn tính toán bản quan, bản quan chẳng nhẽ không tính toán bọn hắn, để xem ai cười cuối cùng…” Ngô Khảo Ký vỗ vỗ vai Lê Văn Toản để hắn yên tâm hơn…
3 giờ chiều phòng quân cơ nghị sự tại Đồ Chiêm Quan tầng một, nơi này đã tập trung tất thảy tướng lãnh quan trọng của Bố Chính.
Ngay cả những người đang trú đóng tại Đèo Ngang, Tòng Chất, Vân Sơn, Minh Cầm cũng đều có mặt.
Trước mặt họ là một bản đồ rộng lớn, chi tiết của Bố Chính kéo dài đến tận Ma Linh, Địa Lý và đèo Vân Hải.
Nhưng chi tết thì chỉ có Bố Chính mà thôi, các vùng khác mới chỉ là những chú thích sơ sài.
Chúng tướng quân, văn thần quan trọng của Bố Chính đang lặng yên không tiếng động lắng nghe Chùm cuối thuyết trình về kế hoạch tác chiến trong thời gian gần, kế hoạch phát triển và cũng có cả kế hoạch xây dựng.
Vị thành chủ này đã nói gần 3 tiếng đồng hồ, mọi người phía dưới thực tế ai cũng có một bản kế khoạch này trong tay, nhưng Ngô Khảo Ký nói là giải thích những ảo diệu trong đại phương án quy hoạch của hắn…
Chúng tướng khâm phục