Lý Từ Huy nghe được nhưng vẫn không yên tâm, nàng quên đi thẹn thùng mà quấn lấy Ngô Khảo Ký lắc điên cuồng…
“ Không cho đi, không cho đi, không cho đi…”
Ngô Khảo Ký lắc đầu cười khổ, hắn vòng tay môm lấy tấm thân trơn nhăn của Lý Từ Huy vỗ vỗ an ủi.
“ Không đi không được, thứ nhất anh là nam nhân Đại Việt , anh phải có nghĩa vị quốc gia, dân tộc.
Dẫu cho đây là một phong kiến quốc gia nhưng có nó mới co Anh, có em.Tuy rằng nội bộ có tranh chấp một hai nhưng xét cho cùng chúng ta muốn yên ổn sinh hoạt vẫn là cần quốc gia này bảo hộ.
Do đó khi đã nhận được bảo hộ thì phải có trách nhiệm với nó…”
“ Nếu anh không có kha năng thì thôi đi, nhưng anh có năng lực giúp sức dân tộc, quốc gia thì anh phải làm đó là bổn phận của mỗi người con mang dòng máu Việt.”
“Thêm vào đó nữa Lý Thường Kiệt là anh nhân lịch sử vĩ đại của dân tộc và cũng là một trong những thần tượng của ông ta.
Trong lịch sử ông ta được ca tụng nhưng cũng không thiếu lời chỉ trích dèm pha.
Do đó anh muốn tận mắt chứng kiến những công tích của người này.
Anh muốn ghi chép lại cho hậu nhân hiểu được sự thật mang tính công bằng… không thể đọc vài chữ xiên xẹo từ sử tàu hay các nguồn sử phong kiến mà suy luận tầm bậy.”
Ngay khi Ngô Khảo Ký bộc lộ ý tưởng này thì ở một thế giới nào đó, một quốc gia nào đó người dân nói tiếng Việt bỗng có một phát hiện khảo cổ trọng đại của nền lịch sử quốc gia họ..
“ Giáo sư Trần, chúng tôi đã mở được căn phòng bí mật của Lăng mộ…”
“ Thật sao… cuối cùng thì cũng đả thông… “ Vị giáo sư họ Trần lão lệ tuôn trào…
Đây là Một lăng mộ rất hùng vĩ nằm ẩn ấp sâu trong lòng một ngọn núi đá lớn, nếu không có tình cờ phát hiện thì cường quốc khoa học kỹ thuật này cũng không thể tìm ra.
Nhưng điểm lạ đó là tên của nhân vật được mai táng này chưa từng có trong lịch sử ghi lại của quốc gia họ.
“ Định Nam Vương Ngô Hữu Ký” một cái tên chưa bao giờ xuất hiện trong bất kỳ chính sử hay dã sử nào.
“ Nhanh nhanh… chúng ta tiến vào…”
Toàn bộ thành viên đoàn khoa khọc khảo cổ ngơ ngác, vì căn phòng này quá đơn sơ và mang hơi thở của thời đại mới, không hề có chút cổ lão khí tức thiết kế.
“ Đây là lăng mộ của người thế kỷ 18- 19?” một vị trẻ tuổi nghiên cứu sinh lên tiếng…
“ Không thể, cấu trúc bên ngoài hoàn toàn là thời Lý hoặc Trần…”
“ Nhưng…..”
“Giáo sư ở đây có phát hiện…”
“ Hít hà…”
“ Chữ cổ ngữ latin thời Lý, điều này không thể sai…”
Những bản lá vàng dập in chữ “quốc ngữ” được những người này gọi là cổ ngũ latin thời Lý đang hiển hiện và trưng bày trước mắt họ.
Không ngờ quốc gia này lại gọi chữ “quốc ngữ” của Ngô Khảo Ký là cổ ngữ latin.
“ Sự thật lịch sử về anh hùng dân tộc Việt- Lý Thường Kiệt”
“Nhận định cấu trúc xã hội Đông Nam Á”
“ Những hiểu biết về thế giới Ả Rập thế kỷ 11”
“ Châu Mỹ có thực sự đáng để khai phá?” — QUẢNG CÁO —
“Ôi thiên của ta ơi….
Ôi cha mẹ ơi….
Đây là đây là phát hiện vĩ đại của chúng ta….”Vị giáo sư họ Trần gào khóc trong sung sướng, các thành viên khác cũng không thể kìm nổi lòng mình.
Lại qiay về thời điểm hiện tại nơi Bố Chính châu, tuy rằng mất đi sự khống chế Đặng Gia thành nhưng Bố Chính không có vẻ gì là nao núng.
Lúc này đây phía sau bức hùng quan cùng dãy núi Am chắn giữ, dân chúng Bố Chính cảm thấy như mình được bảo hộ mười phần an toàn.
Họ yên tâm công tác như thường nhật khi không có chiến tranh.
Không phải người dân không biết đến chiến tranh đáng sợ mà người dân Bố Chính tự tin vô cùng.
Họ tin tưởng vào quân đội đang bảo vệ họ.
Họ tin tưởng vào sự lãnh đạo của vị Chùm cuối Bố Chính.
Họ tin tưởng vào quan lại, tướng quân.
Và trên hết cuộc sống no đủ trong một năm qua đối với họ là thiên đường, cho nên họ thà chết để bảo vệ nó, bảo vệ gia viên tơi đẹp.
Mà đã có được ý trí hi sinh thì còn lo sợ gì thêm nữa.
Hãy nhìn đi hùng quan như Nộ Long chắn ngang quân thù, hãy nhìn đi thành lũy cao vài trượng bao quanh cả Bố Chính châu, hãy nhìn đi những tòa hùng thành có thể chứa đựng đủ toàn bọ 7 vạn dân chúng Bố Chính.
Tất cả đều do một tay họ xây dựng nên, họ tự tin cho dù bằng một cách nào đó quân giặc có tràn vào nội địa Bố Chính cũng không làm gì được họ.
Vì họ còn có Châu Mục vĩ đại anh minh thần võ đánh đâu thắng đó, có Châu mục phu nhân Bạch thành thành chủ nữ nhân nhưng không kém phần cân quắc có thể dẫn nương tử binh đồ sát quân giặc như chó gà.
Có được quan viên tướng quân năng lực hơn người.
Có thiết kỵ binh vô địch thiên hạ, có thiết tượng không ai kháng cự, có Lê dương binh đoàn bộ binh thiện chiến, có Sương Binh tinh nhuệ dũng mãnh, có thổ binh thiện chiến rừng già.
Chó thủy binh chiến hạm ngợp sông Linh Giang.
Ngô Khảo Ký đã thành công trong thời gian ngắn xây dựng hình tượng vô địch của bản thân, hình tượng một vi Châu mục thương dân như con nhưng độc ác với kẻ thù.
Một vị Châu mục mà đến cả những người Môn trên núi cũng phải quy dưới chân mà muốn cống hiến xin theo.
Tất thảy bởi vì Ngô Khảo Ký là một người kết hợp cả hiện đại và cổ nhân, hắn hiểu người dân cần gì, muốn gì, và hắn cũng hiểu quyền mưu thống trị, tuy rằng mỗi thứ chỉ có lửng lơ không đầy đủ, nhưng kết hợp lại thì hắn là một cá thể đặc biệt và duy nhất có được khả năng này.
Ở Bố Chính không hiếm gặp một người Chăm thông thạo cả tiếng Chăm và tiếng Việt.
Nếu hỏi anh ta là người gì, anh ta nói tôi là người Chăm Bố Chính với vẻ tự hào vô cùng.
Trước đây dân vùng này hỗn độn, khi quan Chiêm tiếp quản thì người Việt phải dùng tiếng Chăm giả dân Chăm để không bị đối xử tàn tệ.
Ngược lại khi quan Việt tiếp quản vùng đất này thì người Chăm lại giả người Việt.
Nhưng giờ đây nếu có ai hỏi đại loại câu hỏi, ngươi là người gì họ sẽ trả lời.
Ta ( tôi) là người Chăm ( Việt, thượng Môn ) Bố Chính.
Tức là họ lấy Bố Chính tên làm tự hào.
Vì ở đây hoàn toàn không có việc phân biệt đối xử.
Phân biệt chủng tộc ở Bố Chính là tội cực lớn và có thể bị lôi đi diễu hành khắp phố cho người dân sỉ nhục.
Nặng thì phạt tiền, phạt tù.
Nói chung ở nơi này không ai dám phân biệt chủng tộc cả.
Hiện tại người Chăm sau thời gian học tập ở trường học cũng bắt đầu le nghoe có người làm quan chức.
Dù là nhỏ nhưng đó là việc chưa bao giờ xảy ra ở vùng đất này nếu người Việt chiếm đóng.
Tương tự nếu người Chiêm chiếm đóng thì dân Việt đừng hòng làm quan.
Phổ biến hơn cả là các chức quan trong quân đội đã có nhiều hơn người Chăm đảm nhiệm.
Ví như chủ tướng canh phòng 500 binh ở đèo ngang lúc này là người Chăm.
Người Môn vì tiếp xúc muộn hơn, tiếp cận chậm hơn với giáo dục cho nên chưa đủ năng lực làm quan viên ở Miền Xuôi.
Nhưng ở Huyện Vân Sơn đã có rất nhiều người Môn xuống xuôi làm quan.
Người Môn coi địa giới Vân Sơn Huyện chính là “xuôi”.
Do đó được đảm nhiệm quan viên ở đây không khác gì người dân tộc ở biên giới phía bắc tiến về Long thành làm quan… Rất vinh dự, rất đáng để ăn mừng.
Nếu có người hỏi một người dân Chăm ở Bố Chính rằng “ Ngươi là một cái người Chăm tại sao không ủng hộ Chiêm Thành chiếm Bố Chính, dù sao Vua Chiêm cũng là người Chăm”
Người dân ở đây sẽ trả lời dõng dạc “ Ngươi ngu ngốc à, hắn là người Chăm Chiêm liên quan gì Chăm Bố Chính.
Ở đây chỉ nhận một người lãnh đạo Hắc Thành chủ chính là chủ nhân chúng ta.
Chúng ta đang sống rất sung sướng sao… Lũ người Chiêm không có chuyện gì đi quấy phá..
đến lúc bị đánh cho răng rơi đầy đất lại khóc nhè..”
Người hỏi sẽ câm nín – không còn biết nói gì hơn.
Và thực tế chuyện này dang diễn ra ở thành Tòng Chất nơi có khá nhiều hộ chăm… ‘đại gia’ sinh hoạt.
Các cơ cấu ngành nghề của Đông Á lúc này chưa hoàn thiệt lắm, các làng nghề vẫn là đơn vị chủ yếu của thời đại này, Ví dụ làng A dệt vải, làng B dâu tằm.
Làng C đúc đồng, làng D nung gốm.
Nhưng ở Bố Chính bắt đầu xuất hiện hình thức công ty tư nhân ở hình thái sơ khai.
Người Chăm ở Bố Chính thiệt gì nhất? Xây nhà, nung gốm sứ, trồng lúa.
Cho nên với hình thức khuyến khích thành lập công ty riêng thì có khá nhiều các tông ty tư nhân hình thức ban đầu hình thành.
Nổi bật đó chính là các công ty xây dựng sơ khai do người Chăm làm quản lý.
Bố Chính xây dựng rất nhiều, và quá nhiều các hạng mục.
Người Chăm thiện xây dựng nên học cách xây dựng ximang, vôi cát cực nhanh.
Tường người Chăm xây vuôn vi như kẻ chỉ, đều tăm tắp mà người Việt nông dân nếu thuê đi phu phen không thể làm tốt như vậy.
Cho nên các ‘ông chủ” chăm đứng lên đấu thàu xây dựng, và thực tế những nhân công Việt vụ mùa rảnh rang làm thêm chỉ là thợ phụ mà thôi.
Kể từ đó một loạt công ty xây dựng hình thức ban đầu đã hình thành.
Toàn tên tiếng Chăm cho nên Ngô Khảo Ký nhớ không được, khoản này chỉ có Lê Văn Toản biết.
— QUẢNG CÁO —
Đám công ty này kết cấu khác với các làng nghề của Đại Việt cũng như Tống, vì người Chăm người Việt bị trộn nháo nhào vào nhau.
Cho nên thành lập làng nghề không được.
Nhưng công ty có trụ sở đa phần ‘ chủ thầu Chăm” đặt trụ sở ở Tòng Chất và đi khắp nơi kiếm nhân công chất lượng để thành lập công ty của mình.
Thợ xây lúc này là thợ xây chuyên nghiệp không phải làm nghề nông bán thời gian sau đó rảnh thì làm thợ xây.
Cho nên tay nghề ngày càng cao.
Dĩ nhiên người Việt cũng ngửi thấy mùi tiền ở mục này cho nên cũng thành lập công ty xây dựng nhưng có hơi chậm và thợi giỏi đều bị khoắng cả rồi.
Sự cạnh tranh là có.
Lại nói Tòng Chất là điển hình của một tầng lớp Chăm Bố Chính giàu sang cư ngụ.
Nơi này phát triển lắm và cũng đang cong lưng đuổi theo Bạch thành để có thể trở thành một thành thị kiểu mẫu phát triển.
Tòng Chất có biệt danh Tiểu Hắc Thành vì tường thành cũng bị bôi đen như than.
Lúc này sau một thời gian dùng thuốc phiện đủ gây nên hậu quả nghiện ban đầu thì 3500 linh Sanock được giải đến Tòng Chất và giam giữ nơi này.
Đặc biệt mỗi ngày có 5-7 đợt các tù binh được dạo phố tự do dưới sự giám sát của binh sĩ.
Một lần sẽ cho 300-500 người ra ngoài tùy tình huống.
Một hành vi lạ đời của giới chức quản lý Bố Chính châu.
Nhưng đây là kế hoạch của Chùm cuối nên không một ai tham gia ý kiến.
Họ chỉ lắc đầu từ chối trả lời khi ai đó đặt câu hỏi.
Nhưng trong lòng họ luôn có một câu hỏi.
Tâm của Thành Chủ Hắc thành có bao nhiêu Hắc.
Hẳn là không có màu sắc khác đi, chỉ có một màu đen tuyền mà thôi.
Một vị đáng sợ Chùm cuối.
Tù binh Sanock được câp… lương…
Lại một chuyện bất khả tư nghị mà không thể không thể có một nơi nào trên thế giới từ cổ chí kim từ thời sơ khai con người sinh hoạt và có lẽ đến tương lai cũng không có.
Ai