Ngô Khảo Ký lật đật leo xuống được tường thành tụ tập kỵ binh vội vàng phóng nhanh về phía Bố Chính.
Nhưng hắn đi không bao lâu thì trước mặt bùi mù một toán nhỏ kỵ binh ngược chiều xuất hệt…
“ Xuy Xuy…” Ngô Khảo Ký kìm cương ngựa, đám kỵ sĩ theo sau tăm tắm mà hạ tốc chiến mã.
Toàn là những tinh anh kỵ sĩ cận vệ cho nên động tác đồng loạt nhất trí.
Chẳng bao lâu đám kỵ mã trước mặt cũng lao tới, nhìn một màu quang minh khải giáp không cần hỏi cũng biết đây là nhánh quân 100 người của vị Lý Thường Kiệt kia.
Quang Minh Khải giáp lúc này ở Bố Chính đã không ai dùng cả rồi.
Đám kỵ binh kia cũng như phát hiện ra người của Ngô Khảo Ký mà thả chậm tốc độ.
Người trên ngựa, thân cao ngất lưng thẳng nhu trường thương, khôi giáp lấp lóe lại chẳng thể lấn át được vẻ oai phong của lão.
Người này là đỉnh cấp giá trị nhan sắc của nam nhân nhà họ Ngô.
Lý Thường Kiệt.
Ngô Khảo Ký không thể lẫn đi đâu được, hắn tuy ít gặp vị bá bá nay nhưng nếu nói nhận không ra thì không thể nào.
Giá trị nhan nhà họ Ngô rất lạ, nhìn qua sẽ phát hiện được ngay.
Ngô Khảo Ký vội vàng nhảy xuống ngựa chắp tay vái dài…
“ Đại bá đi đường vất vả..”
“Hừm”
Người đàn ông trung niên mặt như quan ngọc nhưng lạnh lùng vô cùng hừ lạnh..
“ Cái quái gì đây, hạ mã uy? Có cần thiết phải làm vậy? Ai không biết lão nhân gia ngài là quyền thần đứng đầu một quốc, còn nhất thiết phải hạ mã uy tiểu tốt như ta” Ngô Khảo Ký hung hăng thầm nghĩ trong lòng.
“ Ngươi nhưng mà là Khảo Ký đi?” Lý Thường Kiệt giọng không mấy vui vẻ cất lên.
“ Vâng , cháu là….” Ngô Khảo Ký vẫn khom người… xem ra vị danh nhân này rất khó gần.
Lý Thường Kiệt giơ roi chỉ về phía Ngô Khảo Ký.
“ Nếu không phải thủ hạ của ngươi ở đây, sợ ngươi mất đi mặt mũi, lão phu đã quất ngươi vài roi… thứ gì không biết”
“….” Ngô Khảo Ký im lặng.
Ta là ai? Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra? Cớ gì quất roi ta? Ta đắc tội lão? Đây chính là cả loạt câu hỏi trong đầy Ngô Khảo Ký lúc này.
Lạ đời mới gặp mặt đã đòi đánh người.
Lời lão cũng thốt ra rồi, thủ hạ cũng nghe thấy cả, nói đánh hay không đánh đều đã mất mặt rôi… Ngô Khảo Ký cười khổ.
………………………
— QUẢNG CÁO —
9 giờ sáng nghị sự quân cơ phòng Đồ Chiêm Quan.
Quân tướng quan trọng của Bố Chính đã có mặt đầy đủ.
Ngày hôm nay phá lệ mọi người khép nép, rém rút vô cùng.
Không thấy Trùm cuối Bố Chính còn phải lom khom đứng hầu sao? Đám quân tướng ngồi ghế mà nóng mông, họ ngồi, chủ tử đứng.
Cái này làm sao cho phải.
Chùm cuối Bố Chính đứng vì phải hầu Chùm cuối Đại Việt , thằng nào to hơn biết ngay.
“ Các ngươi đám quân tướng này chỉ biết a dua nịnh nọt chủ tử… hắn làm bậy các ngươi không khuyên can lại còn vào hùa….
Tội các ngươi đáng chết…” Lý Thường Kiệt phá lệ tức giận, mày kiếm dựng ngược vỗ bàn mà quát.
Cả đám quân tướng run như cầy sấy không dám ho he một tiếng, nhưng họ có bất mãn trong lòng.
Họ làm gì a dua nịnh nọt, họ cũng cống hiến cũng có lúc phản đối chủ tử.
Và Chủ tử của họ là người biết lắng nghe và điều chỉnh.
Không khí ở Bố Chính đó là học tập bổ xung tôn trọng lẫn nhau… vị Lý Thái Úy này có vẻ… hơi… lấy thế quan lớn đè người.
“ Đại bá…” Ngô Khảo Ký cũng nhịn không nổi mà muốn lên tiếng.
“ Im miệng… chưa cho ngươi nói chớ mở miệng..” Lý Thường Kiệt nghiêm khắc.
Câu này Ngô Khảo Ký nghe quen quen, là câu hắn hay nói cho Ngô Khảo Tước không ngờ có một ngày hắn cũng được nghe rõ.
“ Các ngươi bố trí binh lực nghĩ là vạn vô thất thất? Ta có ít nhất 10 cách có thể chọc phá phòng tuyến của các ngươi…” Lý Thường Kiệt nói không phải dọa nạt, ông ta bắt đầu giải trình một số kế hoạch có khả năng phá vỡ hệ thống phòng ngự của Bố Chính .
Ngô Khảo Ký càng nghe càng tái mặt.
Tất nhiên Lý Thường Kiệt dựa theo trang bị thường mà ông ta biết về Bố Chính để tổ chức những cộc tấn công giả định này.
Và quân của ông ta dùng là quân Đại Việt chứ không phải quân Chiêm.
Nhưng nếu thực sự quan Chiêm có thể nhìn ra những cách này thì Ngô Khảo Ký chỉ có thể dùng số lượng lớn lựu đạn để đẩy lui họ.
Lựu đạn là thứ hắn chưa dùng lần nào trong cuộc chiến này và cũng là thứ Lý Thường Kiệt chưa nhắc đến.
Nhưng vấn đề là nếu lúc địch tấn công là trời mưa thì lựu đạn cũng không dùng được, do đó yếu tố dựa vào lựu đạn để làm con át chủ bài cực kì hên xui.
Thứ đến đó chính là có đẩy lui được quân địch thì tổn thất của Bố Chính cũng nặng nề vô cùng tận.
Điểm yếu của Bố Chính được Lý Thường Kiệt trong giây lát phơi bày tất cả.
Thứ nhất các binh chủng được trang bị tôt nhưng quá tạp, quá nhiều loại binh chủng với các các sử dụng khác nhau nhưng lại chưa hề có một sự gắn kết hay có một phương án phối hợi cụ thể trong chiến trận.
Đó chính là thiếu về mặt chiến thuật.
Do đó Bố Chính có thể đánh những trận chiến quy mô nhỏ với sự hiệp đồng của 1 đến 2 binh chủng thì có thể điều khiển tốt.
Nhưng nếu là tổng lực chiến đấu thì việc điều phối nhiều binh chủng với chức năng chuyên biệt này sẽ gặp vấn đề ngay lập tức với hàng sĩ quan non trẻ chưa kinh nghiệm này.
Điểm yếu thứ hai là về mặt chiến lược.
Quân Bố Chính có đên 2 vạn nhưng vì sự cầu toàn muốn phòng thủ mọi mặt cho nên như một nắm cát rời rạc, Nếu 2 vạn binh này tụ tập thì 7 vạn binh của Chiêm Thành cũng không dám quá sức manh động.
Nhưng vì 2 vạn binh này chia lung tung các nơi phòng thủ cho nên quân Chiêm hoàn toàn có thể dồn lực đục thủng một chỗ và bất kỳ chỗ nào bị đục thủng đều là cực nguy hại.
Sở dĩ quân Chiêm chưa vội tấ công cũng vì sự may mắn của Bố Chính khi họ chiến thắng hai trận khiến quân Chiêm mất đi số lượng lớn lực lượng nòng cốt và cần bổ xung.
Nếu để cho Lý Thường Kiệt chỉ huy quân Chiêm thì e rằng Bố Chính đã không có cơ hội thở dốc.
Nghe đến đây Ngô Khảo Ký tái mét mặt mũi, chúng tướng càng là xấu hổ cúi đầu.
“ Thêm một điểm nữa, khi ngươi gửi cho ra hay đã khống chế 5 ngàn tù binh của Chiêm.
Ta đã nghĩ ngươi cái thằng nhóc này sẽ nhanh chóng chung kết chiến sự.
Không ngờ ngươi kéo dây kéo dưa đến lúc này…”
“ Ngươi nghĩ 5000 người ngày ngày hút hít thứ kia có thể qua mắt được tất cả Chiêm Quân sĩ quan lãnh đạo?”
“ Ngươi nghĩ rằng 5000 người này không ai có thể cạy miệng, chỉ cần bắt vài tên yếu bóng vía tra tân một hồi sẽ rõ mọi chuyện…”
“ Cho nên đám quân sanock và 2000 thường binh bị ngươi khống chế chắc chắn đã lộ từ lâu…” — QUẢNG CÁO —
“Ngươi cái thằng ngốc này… Ngô gia binh pháp đọc để vứt xó… Cái gì là binh quý thần tốc ngươi có hiểu..”
Nói đến đây Lý Thường Kiệt không kiềm chế được tức giận mà gõ mạnh lên đầu Ngô Khảo Ký.
“ Ai ui… đại bá nhẹ tay điểm?” Ngô Khảo Ký la lên , nhưng hắn cũng thầm kêu may mắn, con mẹ nó lại khinh thường trí tuệ cổ nhân..
Đánh chết cái nết không chừa…
“ Đại bá … nhưng đám sanock ngày ngày vẫn được sử dụng trên cánh đồng tiểu bình nguyên giao chiến cùng thám báo của chúng ta..
từ đây thám báo vừa nhận được tình báo của địch vừa cung cấp thuốc phiện cho tấm sanock kia…” Ngô Khảo Ký thắc mắc, cũng là câu hỏi chung của chúng tướng.
“ Đám Sanock này một là đã bị Chiêm Thành phát hiện và khống chế , hai là chúng sử dụng quân Sanock này làm chướng nhãn pháp lừa thông tin các ngươi mà thôi.
Ta tin tưởng trước khi hành động thì đám binh Sanock này sẽ bị khống chế lại ngay lập tức..
hoặc giả họ đã bị khống chế rồi…” Lý Thường Kiệt âm trầm tiếc nuối.
Một cơ hội tốt như vậy đáng lẽ có thể tận dụng triệt để lại vì thói cầu toàn của Ngô Khảo Ký đánh mất thời cơ.
“ Ta…” Ngô Khảo Ký xanh lòng hối hận.
“ Đáng lẽ ra ngay ngày đầu ngay hai khi quân sanock về tới doanh Chiêm thì phải