Đám quân tướng Bố Chính giúp Ngô Khảo Ký cởi ra chiến giáp.
Mũ mão cùng trang bị.
Lúc này hắn đứng đó đỉnh đầu tóc húi cua, thân hình vạm vỡ cao to như chiến tượng.
Phải nói một điều ở thời này cao đến gần 1,8m là cực kì cực khì đặc biệt cao lớn.
Ngô Khảo Ký không những cao mà thân thể dày, thô, từng đám cơ bắp nổi cuồn cuộn như mãng như rồng quấn quanh cơ thể.
Hắn một mảng lớn thân thể lưng bụng ngực cùng hai cánh tay đều xăm trổ giao long dữ tợn nhe nanh múa vuốt.
Nêu chỉ nhìn bề ngoài hình thể thì tính đe dọa của Ngô Khảo Ký cực kỳ áp bách, ngay cả quân Châu Âu nổi tiếng cao lớn, có người còn cao lớn hơn cả Ngô Khảo Ký nhưng về cơ bắp cũng không thể so bì lại Ngô Khảo Ký.
Có những thứ nó thuộc vào tiên thiên cơ thể cấu tạo mà cho dù dày công luyện tập cũng khó có được.
Xăm mình là tục lệ chung của người Việt, một nét đặc sắc của văn hóa miền này.
Tuy không có truyền thống xăm lên mặt mũi nhưng thân thể trai tráng rất hay xăm hinhg thù những động vật hưng dữ như mãng xà, hổ báo, giao long v.v… Nhất là trong quân đội tục xăm mình càng phổ biến.
Còn về tóc tai thì ngươi Việt thời này không quá quan trọng, nam nhân có thể tóc ngắn hay dài tùy theo sở thích, cũng không cứ quý tộc là để tóc dài búi gọn.
Thực tế lúc này tư tưởng thân thể cha mẹ sanh thành không đượ vất bỏ của người Hán không có thâm nhập sâu vào người Việt.
Trai việt cắt tóc ngắn là chuyện quá đỗi bình thường.
Nhưng thực tế cắt tóc là một công việc khá phức tạp nếu không có dụng cụ, cho nên đàn ông Việt vì để tiện lợi cho hoạt động thì thường dùng dao kéo cắt tóc nhỡ ngang vai sau đó buộc túm.
Nhưng Bố Chính tông đơ tay bóp đã phát triển từ lâu.
Cho nên quân sĩ 100% bị húi cua cả lũ để tránh trấy giận.
Nói chung về khoản vệ sinh thì quân Bố Chính có lẽ đứng hạng nhất trong thời đại này.
Ngay cả 5000 binh mượn của Medang cũng bì đè ra cúi cua cả rồi.
Ngô Khảo Ký cầm trong tay là một tấm khiên cỡ trung của Bố Chính cùng mộ chày gỗ to lớn và nặng nề để thay cho chiến rìu Viking.
Đây chính là vũ khí mà hắn đã tìm ra là thích hợp nhất với bản thân.
Về mặt đối thủ của Ngô Khảo Ký thì cũng không tệ, Dương Văn Hải chiều cao thầm thước tàm 1,65m thân thể vạm vỡ cũng xăm trổ đầy mình.
Hắn chọn cho mình một thanh kiếm gỗ cũng cùng một mộc khiên của quân Nghệ An thường dùng để luyện tập.
Tỉ thí trong quân, luật bất thành văn, cởi trần đóng khố dùng binh khí gỗ.
Thữ sự nếu là giao đấu kiểu giang hồ hiệp khách thì Ngô Khảo Ký chưa chắc đã nắm vững.
Nhưng các giao đấu trong quân thường là cứng đối cứng, không lạng lách đánh võng mà trựa tiếp nhất va chạm.
Cho nên Ngô Khảo Ký hắn từ khi hiểu được thê mạnh của bản thân thì chưa từng sợ quá người nào.
Các tướng quân thú vị nhìn hai gã cơ bắp cuồn cuộn trong đấu trường, chúng quân sĩ thì hò reo vang rội cổ vũ, nhất là binh sĩ Nghệ An và Bố Chính thì càng hăng say cỗ vũ cho chủ tướng của mình.
“ Bắt đầu…” Lý Kế Nguyên hô lớn, ông ta là chủ trì của trận đấu tướng này.
Xem trên phim ảnh thì đấu tướng toàn được tô vẽ tào lao cho thêm đẹp đẽ mãn nhãn ngườ xem.
Nhưng thực tế chiến đấu trong quân đội không gì ngoài hai chữ thô giáp và bạo lực.
Trên chiến trường chủ có một chiêu hai chiêu là phân ra tánh mạng, không có chỗ cho ngươi múa may quay cuồng.
Ngô Khảo Ký cùng Dương Văn Hải từ từ tiến về trung tâm đấu trường, họ thận trọng dò xét mà không vội vã tấn công.
Nhìn cơ thể tràn đầy vết sẹo của Dương Văn Hải thì Ngô Khảo Ký hiểu tên này là một người dày rạn trận mạc mà không phải tay mơ cho nên hắn cẩn thận.
Còn về phía Dương Văn Hải thì thực tế hắn đang lo lắng về thể hình vượt trội cùng sức mạnh của tên này.
Ngô Khảo Ký quá to lớn và khỏe mạnh, chày gỗ cùng đại khiên hắn cầm nhẹ như không quơ quơ trong không khí khỏi động quá linh hoạt.
Điều này đã lọt vào mắt của Dương Văn Hải.
Cái chày gỗ kia không dưới 10 cân, khiên gỗ lớn cũng 8-10 cân nhưng trong tay quái thú kia cảm giác như không trọng lượng.
Chính điều đó dẫn đến họ Dương cực kỳ cẩn thận đề phòng.
Hai người gườm nhau mà viên thành một hình tròn di chuyển lừa thế tìm sơ hở đối phương.
Cả hai chưa rõ sâu cạn của nhau.
Khiên Bố Chính kể cả loại Scutum nhỏ này vẫn là bản lớn hơn rất nhiều kiểu khiên tròn của Đại Việt cho nên khi Ngô Khảo Ký khom người thì dường như cả cơ thể của hắn không quá bạo lồ nhiều điểm có thể tấn công.
— QUẢNG CÁO —
Bước chân di chuyển của hả hai có vẻ trầm ổn, không quá linh hoạt.
Điều này chứng minh họ Dương cũng là người tiên về sử dụng sức mạnh hơn linh hoạt.
Bước chân của Ngô Khảo Ký hơi lệch nhịp, ánh mắt họ Dương sáng lên, hắn nắm được cơ hội.
Như một con báo săn mồi, thân thể họ Dương co dúm rồi bật lên với tốc độ kinh hoàng.
Khiên tròn được nâng phía trước trọng tâm hạ, tốc độ cực lớn va chạm.
Uỳnh…
Ngô Khảo Ký bị húc cho đến lung lay cả cơ thể mà lui lại hai bước, hắn bước chân lỡ nhịp , không kịp đôi công cũng không kịp hạ trọng tâm phòng thủ cho nên bị húc đến thất tinh bát lạc.
Nên nhớ cao lớn có lợi nhưng cũng có mặt hại đó là trọng tâm dễ mất, họ Dương rất gian xảo hạ thấp trọng tâm mà húc sườn Ngô Khảo Ký.
Ngô Khảo Ký trong tình huống này chỉ có thể vội vã dùng khiên chắn lại yếu hại bên sườn trái.
Không có đà Ngô Khảo Ký rơi vào thế hạ phong rõ ràng và bị đẩy lui.
Ngô Khảo Ký bị húc cho đến choáng váng, cánh tay khá tê dại, nhưng bằng sức mạnh ngoại hạng của mình, hắn dùng tư thế bẻ người mà có thể ngăn được thế tông thẳng của đối phương.
Ngô Khảo Ký choáng váng một thì họ Dương choáng váng 10.
Hắn rõ ràng nắm được sơ hở của đối phương, rõ ràng thành công húc mạnh vào sườn đối phương khi Ngô Khảo Ký không có đà.
Với chỉ một cánh tay cầm khiên vôi vã cản trở nhưng tên chết tiệt này chỉ lui hai bước có thể cản lại.
Đây là điều quá vô lý, bởi vì họ Dương đã dùng toàn lực, cả khối cân nặng 60kg cùng tốc độ bật kinh hoàng tông thẳng thì lực không thể dưới 200 cân.
Một cánh tay đỡ được, khiên không bật khỏi, khớp không có trật? Quá vô lý..
Nhưng không có thời gian cho họ Dương suy nghĩ, hắn cảm thấy nguy hiểm cận kề, một bóng đen che khuất mặt trời ập xuống.
Bản năng họ Dương dựa xảo kình lăn một vòng ra xa..
Uỳnh…
Một tiếng động không êm tai chút nào vang lên.
Bụi đất hơi mờ mịt.
Nhóm quân tướng há hốc mồm, quan sĩ hai bên cũng nuốt khan nước bọt.
Chỉ thấy trên chiến trường lúc này họ Dương chật vật lăn hai vòng thoát khỏi nguy hiểm mà ngơ ngác nhìn lại.
Trước mặt hắt là hình ảnh một con ngưu ma vương đang giữ nguyên tư thế vồ gỗ mà đập xuống mặt đất.
Dưới vồ gỗ là một hố đất mong manh không hề nhỏ, bụi mù đang bốc lên không ngớt.
Không hề khoa chương khi nói một vồ này khiến toàn trường kinh hoàng, tuy mặt đất nơi này không phải là đất nện và có phần mềm, nhưng để đạp một đập ra được cái hố nông này thỉ ở nơi này không ai có thể làm được, và ở nơi này không ai nghĩ bản thân của mình có thể tiếp nhận được.
— QUẢNG CÁO —
Họ Dương đang bò trên đất ngơ ngác nhìn hố nhỏ thì ánh mắt hắn trở nên đau đớn như kim châm.
Lúc này hăn đang đối diện cùng một cặp mắt của mãnh thú đang nhìn chòng chọc.
Dương Văn Hải ý thức được rằng nếu hắn không tranh nổi một chùy kia thì đó có thể là mạng sống, hoặc không