Lúc này hạm đội Đại Việt quân triều đình cũng rời bến.
Lý Kế Nguyên đứng bên cạnh tấm “bản đồ” chi tiết về hàng hải mà cảm thán không thôi.
Thứ này cùng lục phân kính, la bàn chỉ có một vài nhân vật cấp cao nhất của Đại Việt tiếp xúc mà thôi.
Đây chính là đại lợi khí của người “Tây Dương” trong mắt Lý Kế Nguyên và ông ta thực sự sợ hãi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu người Tống hay quốc gia thù địch với Đại Việt có nó trong tay.
“ Thường Kiệt huynh, thứ này theo ta thấy vẫn là nên hạn chế tuyên dương bên ngoài thì hơn” Lý Kế Nguyên trầm mặc.
“…” Lý Thường Kiệt trầm mặc nhưng cũng gật đầu coi như là đồng ý.
Họ đã thử xử dụng và hiểu được thứ này dùng để biết..
mình đang ở đâu chính xác vô cùng.
Thứ nhất la bàn không phải điều gì mới lạ cả, la bàn sản sinh từ người Việt Hay – Hán còn là tranh cãi, nhưng có thể nhật thức chung rằng vào thời Đông Hán thì thứ này đã được sử dụng định dướng trong bói toán là chính.
Sau đó đến thời gian này thì la bàn tích cực hơn được sử dụng trong hàng hải.
Nhưng thứ la bàn mà Lý Từ Huy làm ra lại là la bàn chuyên dụng cho đi biển và hàng hải sau này.
Cách phân chia độ cùng phương hướng có sự tương đồng cùng bản đồ cùng kính lục phân.
Cả ba thứ kết hợp lại có thể đưa ra vị trí tương đối chính xác.
Để học được thứ này không quá khó, Ngô Khảo Ký sau một thời gian đi biển đã thành tạo và truyền dạy lại nó cho Lý Thường Kiệt cùng Lý Kế Nguyên còn việc hai người này sử dụng nó ra sao thì Ngô Khảo Ký biết họ đủ thông minh để định đoạt.
“ Cảnh Phúc nơi đó… tính tình hắn … hi vọng hắn cùng Ngô Khảo Ký không nháo quá lớn ở phía Đông a” Lý Thường Kiệt đột nhiên chuyển hướng câu chuyện.
“ Chuyện đến nước này cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Cảnh Phúc hắn là một cái hung nhân hài tử.
Nếu đã cân nhắc hắn làm chủ Quảng Nam Tây thì cũng không nên để hắn xuất đầu quá sớm.
Về mặt Khảo Ký cùng với Cảnh Phúc một chỗ có lẽ là kết hợp tốt đi” Lý Kế Nguyên cảm thán.
Thân Cảnh Phúc thực sự có phải người hung hãn không? Thực tế hắn rất hung hãn.
Đừng để vẻ ngoài nho nhã của tên này đánh lừa.
Trong lịch sử ông ta vì giữ Giáp Động chết không lui , kể cả thua trận có thể chạy trốn được nhưng vẫn tiếp tục phản công phía sau hậu phương quân địch cho đến hơi thở cuối cùng.
Tức là thuộc kiểu người ai đã đụng đến hắn thì không chết không thôi.
Hạm đội Bố Chính đã đi được nửa ngày.
Thân Cảnh Phúc sau một khoảng thời gian nhiệt tình bón chè cho cá biển rốt cuộc cũng bình ổn lại đôi chút.
“ Cảnh Phúc huynh, mẫu thân của ngài Bình Dương công chúa sức khỏe vẫn tốt ?” Ngô Khảo Ký lúc này xoắt xuýt một chút.
Bình Dương công chúa đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử người Việt khiên Ngô Khảo Ký rất ngưỡng mộ, cho nên gặp được con trai nàng hắn nhưng muốn hỏi thăm đôi chút.
“ Hửm… mẫu thân ta khỏe mạnh, trước khi ta xuất binh người vẫn còn đưa tiễn đâu” Thân Cảnh Phúc trợn mắt, tự nhiên Ngô Khảo Ký hỏi đến mẫu thân hắn làm cho tên này giật mình không nhỏ.
Ánh mắt của Thân Cảnh Phúc như đang dò xét ngươi có chuyện gì không?
— QUẢNG CÁO —
“Khụ khụ… là bá mẫu vốn là ta thần tượng cho nên nhân tiện hỏi thăm…” Ngô Khảo Ký thấy không khí hơi ngượng ngùng cho nên ho khan mà trả lời.
“ Thần tượng?” Thân Cảnh Phúc ngơ ngẩn, hắn không hiểu mẫu thân mình bình bình thường thường một vị công chúa có gì khiến cho Ngô Khảo Ký phải thần tượng đây.
“ Là như thế này, ta nghe nói bá mẫu Bình Dương công chúa thông tạo khoa đẩu chữ hiện nay đang thu thập rất nhiều sách vở liên quan đến chữ khoa đẩu và muốn phục dựng chữ viết của người Việt cổ..”
Ngô Khảo Ký không thể không giải thích.
Hắn là một người Việt hiện đại, trong thời kì ấy mỗi dân tộc có nền văn minh sáng lạng đều có chữ viết riêng của mình.
Chỉ riêng người Viêt thiệt thòi vô cùng, nền văn minh rực rỡ từ thời văn minh Đông Sơn, văn minh Sa Huỳnh không thua kém này thực tế là phồn thịnh hơn của người Hoa Hạ trong cùng thời điểm.
Nhưng chiến tranh cùng sự cố tình bôi xóa văn hóa Việt của người Hán đã khiến cho chữ viết của Việt tộc thất lạc.
Cả một thế hệ Việt tộc luôn đau đáu vấn đề này.
Họ muốn tìm ra chữ viết của ông cha, muốn chứng minh Việt Tộc là có chữ viết co văn hóa riêng của bản thân.
Cho nên có cơ hội này gĩ nhiên Ngô Khảo Ký muốn có dịp sẽ bái phỏng vị hiền nhân Lý Bình Dương công chúa này.
Có thể Ngô Khảo Ký sẽ tìm cách nào đó truyền lại khoa đẩu chữ nguyên bản cho hậu thế mà không phải những thứ xào xáo phỏng đoán thông qua chữ của người Thái , Tày.
“ Cái gì phục dựng? Chữ khoa đẩu không dùng được.” Thân Cảnh Phúc nhìn Ngô Khảo Ký như nhìn người từ thế giới khác.
“ Cái gì mà không dùng được, đó là chữ của ông cha chúng ta , không dùng được cũng phải dùng.
Rõ ràng mẫu thân ngài tốn công phục chế chữ viết của ông cha mà ngai phận làm con lại chê bai?” Ngô Khảo Ký nghe đến Thân Cảnh Phúc chê bao khoa đẩu chữ liến nổi đóa.
Đây là tinh thần dân tộc, là nối đau đáu mấy ngàn năm lịch sử của một thanh niên Việt Nam hiện đại.
Chữ quốc ngữ dùng latin kí tự rất tốt, rất dễ phổ biến.
Nhưng nó không phải là văn hóa bản gốc của người Việt.
Nó chưa thể đại diện cho văn minh mấy ngàn năm của người Việt được.
Người Việt cần chữ viết của chính họ, chữ viết đã chứng kiến thăng trầm lịch sử dân tộc này.
“ Ngươi mù cái gì trứng.
Mẫu thân ta thu thập khoa đẩu chữ các tài liệu không phải để phục dựng cách sử dụng nó.
Hiện tại chúng ta dùng không được chữ khoa đẩu” Thân Cảnh Phúc cũng là hung nhân.
Mẹ kiếp dám chửi hắn hắn dám đánh đấy.
“ Không phục dựng, không chuyền bá , vậy Bá Mẫu thu thập chữ khoa đẩu làm gì?” Ngô Khảo Ký rất khó hiểu.
“ Mẹ kiếp ngươi bất học vô thuật còn dám hung với ta? Người đã nhìn qua chữ khoa đẩu chưa?” Thân Cảnh Phúc quát lên.
“ Chưa” Ngô Khảo Ký trả lời chắc chắn , nhưng là hắn có nghe nói qua.
À không kiếp trước hắn có nhìn qua 28 kí tự khắc trên Trống đồng Đông Sơn cùng khá nhiều văn tự khoa đẩu được tìm thấy rải rác ở nơi Việt tộc từng sinh sống.
Nhưng điều đáng tiếc là những kí tự này chưa được giải mãi.
Có một số nghiên cứu nào đó về chữ khoa đẩu đã được công bố nhưng nó lại quá giống cách vận dụng của Ấn Độ cho nên Ngô Khảo Ký vẫn còn băn khoăn.
Nếu đã xuyên không thì hắn phải làm rõ vấn đề này và truyền cho hậu thế.
— QUẢNG CÁO —
“ Ngươi mà nhìn thấy sẽ hiểu dùng không được vì quá rắc rối và phức tạp , không thể sử dụng cho thời đại của chúng ta.” Thân Cảnh Phúc hầm hừ.
“ Vậy… bá mẫu…” Ngô Khảo Ký ngu ngơ rồi.
“ Đây là tìm chính danh….” Thân Cảnh Phúc đã mệt đứ đừ nhưng vẫn bị làm phiền nên rất cáu giận.
“ Chính danh gì..?” Ngô Khảo Ký bần thần, Thân Cảnh Phúc càng giải thích hắn càng không hiểu nổi.
Thân Cảnh Phúc ảo não nếu hắn không giải thích rõ chắc chắn sẽ bị làm phiền đến chết.
Thân Cảnh Phúc thật không hiểu được tại sao một tên quý tộc Việt lại có kiến thức tồi tàn đến vậy.
“ Ngươi biết được chữ Hán từ đâu mà có? Tại sao tụi Mã Viện lệnh thu hết sách vở chở về Lạc Dương? Tại sai chúng cấm dân việt học chữ khoa đẩu hoặc trong nhà