Ngô Khảo Ký vứt biến qua đầu việc Hán tự, Việt tự, Khoa Đẩu tự.
Hắn biết được chắc hẳn Thời Lý bắt đầu sáng tạo chữ Nôm của người Việt chắc chắn có liên quan đến việc Bình Dương Công Chúa sưu tầm chữ Khoa Đẩu.
Ngô Khảo Ký có một hệ thống ghép vần rất hoàn hảo tử chữ quốc ngữ talin hiện đại.
Hắn tin chắc rằng nếu mình giao thứ này cho Bính Dương công chúa hay các học giả Đại Việt thì chắc chắn họ sẽ kết hợp Khoa Đẩu – Hán tự cùng cách gieo vần để sáng tạo ra chữ Nôm có hệ thống logic ngang tầm thậm chí vượt qua cả người Triều tiên.
Nhưng chuyện này tạm phải gác lại vì nó là môt công trình vĩ đại cần các bộ óc siêu khủng về ngôn ngữ học và cần rất nhiều thời gian.
Chuyện cần quan tâm trước mắt đó là chiến tranh.
Ba chiếc trung hạm của Bố Chính đã quay lại bọn họ áp giải một thương thuyền khá lớn của người Tống.
Ngô Khảo Ký đã đưa ra mệnh lệnh có vẻ hơi dã man, đó chính là nhóm tiền tiêu hạm phải tiêu diệt hoàn toàn tất cả thuyền bè họ nhìn thấy trên đường, dù là cùng chiều hay ngược chiều.
Điều này là cần thiết để giữ bí mật của cuộc hành quân tập kích trên biển.
Việc bắt tù binh có lẽ nhân đạo, nhưng trên biển, trong thời điểm này, việc bắt tù binh , dẫn độ sẽ làm cho hạm đội chở nên vướng víu và đôi khi là náo loạn trong chiến trận.
Là một người hiện đại Ngô Khảo Ký phản cảm với việc giết hại những người dân không phải quân đội.
Nhưng đã quyết định sinh tồn ở xã hội phong kiến này hắn phải chấp nhận thích nghi.
Nhân từ với kẻ địch tức là đang tàn bạo với bản thân.
“ Ngô Bình chuyện gì?”
Khi đại hạm dần tiếp cận, Ngô Khảo Ký hô lớ tiếng mà hỏi vọng xuống Ngô Bình đang là chỉ huy đám hạm đội tiền tiêu.
“ Chủ công, là người của Huỳnh Dương Trịnh thị, bọn hắn nhưng mà nhận ra thuộc hạ nên kêu la thảm thiết cầu sống.
Bọn này nói lấy công chuộc mạng có cơ mật bẩm báo Chủ công” Ngô Bình nói lớn vọng lên.
“ Hả Dương Trịnh thị? Đây là một trong ba nhà thế gia Tống triều làm ăn thân mật cùng Bố Chính , không nên giết đi” Ngô Khảo Ký hơi động tâm mà nghĩ.
“ Đưa chủ sự của chúng lên soái hạm gặp ta..” Ngô Khảo Ký hét lớn ra lệnh, hắn tò mò muốn biết cơ mật của Trịnh thị là gì.
Không bao lâu một tiên trung niên nhân râu cá trê mặt mũi tèm lem như mèo mướp theo thang dây mà bò lên đến soái hạm..
“ Đại nhân….
Đại nhân… tha mạng cho chúng tiểu nhân.
Tống -Việt đánh nhau thì cứ đánh Trịnh thị chúng tiểu nhân có tham dự vào đâu… mong đại nhân minh xét hu hu hu” tên này gào khóc mà bò đến ôm chân Ngô Khảo Ký là khóc.
Đám thân binh muốn động thủ nhưng Ngô Khảo Ký ra lệnh dừng.
Bọn này thương nhân trước khi áp giải lên đây đã bị soát vũ khí.
Còn về tay không muốn hại Ngô Khảo Ký ..
chán sống à.
“ A hả, ngươi không phải người Tống sao? Ta tấn công Tống thì là đánh vào đất của các ngươi rồi.
Cớ sao nói không liên quan?” Ngô Khảo Ký cười cười.
Hắn thừa hiểu bọn thương nhân này nghĩ gì.
“ Nào liên quan chúng tôi..
chúng tiểu nhân là Trịnh thị Huỳnh Dương.
Đánh nhau là triều đình phương nam đất… Chúng tiểu nhân vẫn buôn bán đều đặn từ Nhai Châu đi Bố Chính cũng như Diễn Châu a.”
Ngô Khảo Ký thật muốn quỳ xuống lạy mấy tên thương nhân người Tống này, bảo sao triều đình Tống dù khuyến khích thương nhân nhưng căm ghét và ưc chế không cho bọn này quyền lực.
— QUẢNG CÁO —
Quốc gia chiến tranh chúng coi như chuyện ở đẩu đâu.
Không đánh đến nhà bọn hắn thì không phải việc bọn hắn.
Đại Việt đủ sức đánh đến Huỳnh Dương không? Đánh tới Huỳnh Dương là ngay kế kinh đô đại Tống rồi.
Tức là không chạm lợi ích gia tộc thì bọn này coi như chuyện của ai đó.
Kể cũng đúng, Trung Quốc quá rộng cho nên hiện tượng này có thể lý giải được, nhưng đúng là Ngô Khảo Ký muốn lạy bọn này thật.
“ Đứng lên nói… ngươi nhìn rất quen mặt” Ngô Khảo Ký cười cười mà đạo.
“ Là tiểu nhân… Là tiểu nhân Trịnh Cao đây.
Tiểu nhân có gặp qua đại nhân tháng vào hồi tháng Chạp năm ngoái..” Trịnh Cao vẫn không dậy mà nằm úp đó như chó chết ôm lấy giàu của Ngô Khảo Ký
“ Ô thì ra Trịnh lão bản… nào nào đứng dậy, người một nhà.
Ngươi nói sớm thân phận thì đâu phải chịu đầy ải như vậy.
Bản tướng đánh Tống cũng không đụng tam gia các ngươi…” Ngô Khảo Ký cười lớn, hộ khách hàng lớn của hắn, lý nào đâu lại đao thương gặp mặt đây, nhưng nếu có chút bất lợi cho Đại Việt thì… e hèm… đao thương không gặp nhưng đẩy xuống biển cho cá ăn cũng được mà.
Trịnh Cao lúc này mới hoàn hồn biết mình thoát nạn mà lồm cồm bò lên.
“ Trịnh lão bản, ngươi Tết nhất không ở nhờ vui cùng con cháu, mò ra biển làm cái gì trứng…” Ngô Khảo Ký rất ‘hảo hữu thân thiện’ hỏi thăm.
“ Ta…” Trịnh Cao nghẹ họng, con mẹ nó gần Tết mà hắn còn phải mò ra ngoài không phải vì Bố Chính sao.
Nhưng lúc này mở miệng ra không được, chọc giận tiên này thì tiêu tùng luôn mạng sống.
Giờ đây người Tống đã rộ lên phong trào người sang dùng đồ Lưu Ly của “ Châu Âu”.
Cho nên Tết nhất quà cáp quan lại biếu xén nhau toàn là lấy lưu ly đồ làm thước đo.
Lúc này ngọc khí, vàng bạc trở thành tục tằn chỉ có đồ thủy tinh lưu ly mới là thượng hạng.
Nhu cầu tăng cao.
Bố Chính lại không nhả hàng số lượng.
Cho nên 3 nhà này chỉ có thể chạy đi chạy lại như con thoi, thời tiết này lúc não cũng có bão táp, nhưng gia chủ hạ lệnh, mấy tên tổng quản này còng không thục mạng ra biển.
Có nỗi khổ mà không nói thành lời.
“ Ta là vân chuyển lương thực cho Bố Chính, đại nhân có thông báo Bố Chính cần số lượng lớn lượng thực cho nên chúng tiểu nhân nguyện cực nhọc cũng hoàn thành..” Trịnh Cao nhanh trí nói láo.
Thời gian Bố Chính chiến tranh hàng hóa không lưu thông được.
Tam gia đã ùn cả đống lương thực ở Nhai Châu, việc này chỉ cần chạy từ Nhai Châu đến Bố Chính đổi hàng mà thôi.
Trịnh Cao lần này từ Liêm Châm đi Nhai Châu để vận đồ thủy tinh lưu ly về trả hàng cho khách.
Nào ngờ được rời bờ chưa lâu thì bị quân Đại Việt bắt được.
Mắt thấy các bạn thương bị giết bằng sạch, nhanh trí hắn nhận ra cờ của Bố Chính nên la lớn xin tha mạng.
Chiến hạm của Bố Chính cắm đủ loại cờ rườm rà vô cùng.
Có cờ vàng vòn tròn đỏ với chữ Lý là cờ triều đình bắt buộc phải mang.
Cờ Ngô gia Bố Chính không thể thiếu, Cờ Tân Bình Lộ mới thành lập càng không thể quên.
Trịnh Cao may mắn nhận ra cờ Ngô gia Bố Chính nếu không đã mất mạng rồi.
“ A hả, Trịnh Lão Bản có lòng… đi … di vào khoang thuyền tránh gió, nơi này không tiện cho chuyện trò..” Ngô Khảo Ký nhiệt tình đạo, hắn cũng chẳng biết tên này thiệt tình hay giả ý.
Nhưng nghe báo cáo lương thực từ Nhai Châu ùn ùn kéo về Bố Chính cho nên khoản nhân tình này hắn đủ để không giết họ Trịnh rồi.
“ Đại nhân như muốn tấn công Liêm Châu?” Được ngồi rồi ghế phòng ấm Trịnh Cao mới yên tâm hẳn, hắn khá chắc chắn cái mạng quèn của mình an toàn rồi.
Nhưng thương nhân mà , chỗ nào cũng có thể nhìn thấy lợi lộc.
Vậy nên bản tính thương nhân của tên này lại trỗi dậy.
“ A hả , có vấn đề gì không? Đúng là bản tướng muốn đánh Liêm Châu, nghe nói Trịnh lão bản có cơ mật dâng lên?” Ngô Khảo Ký thảnh thơi húp một ngụm nước trà mà nói.
— QUẢNG CÁO —
“ Tướng quân toàn chiến hạm lớn như vậu chắc chắn không theo đường sông Nam Giang mà tấn công thành