Sự thật thì mọi chuyện lộn xộn của hai quốc gia Đại Việt và Đại Tống không quá khó hiểu nếu là người trong cuộc.
Nhưng người ngoài thực tế khi nhìn vào thì không bao giờ hiểu nổi.
Ngô Khảo Ký trong đêm bắt được Tống Kiệt thì ngay lập tức dấu nhẹm đi, người Mân đi theo đám thân binh của Ngô Khảo Ký thì không biết chuyện gì cả nên chỉ theo lệnh mà hành động.
Nhóm mười người bắt được Tống Kiệt trong đó có năm người Mân thì sau đó cũng biến mất một cách bí ẩn.
Trong đêm tối hôm đó cánh đồng phía tây bắc thành Ung Châu cũng mở ra một sát cuộc kinh hồn, giết tất cả những kẻ không cưỡi ngựa ở khu vực này.
Trong đêm tối năm trăm kỵ binh của Ngô Khảo Ký lùng xục và giết tất cả người mà bọn họ gặp bất kể là Vương Thị, Tô Thị hay bất kỳ sinh vật hai chân nào trên mảnh đất này.
Nhưng không có bức tường nào là kín gió, nhóm binh sĩ của Tô Giám biết được bí mật chế thuốc nổ có năm người thì 3 người trốn thoát và hai người trong đó thành công vượt rừng rậm tiến về Quý Dương, từ Quý Dương thành bọn này nhận được hỗ trợ của lực lượng còn lại của Tô Gia mà đến thẳng Biện Kinh.
Sau gần hai tháng thì đám này cũng mang được tin tức về tới triều đình Đại Tống.
Khoan hãy nói về chuyện này mà nói về Vương thị cùng Ngô Khảo Ký.
Vương thị tử sĩ toàn những người thân thủ siêu phàm, tuy rằng nếu dàn trận đánh nhau thì chưa chắc thắng nổi thiên quân vạn mã nhưng am hiểu nhất đó chính là giang hồ hành tẩu cùng những giang hồ chiêu trò.
Chính vì vậy không ít tử sĩ Vương thị thoát được.
Theo những thông tin tình hình đêm tối hôm đó đưa về thì Vương thị hoàn toàn chắc chắn Tống Kiệt đã rơi vào tay của Ngô Khảo Ký.
Tất nhiên Ngô Khảo Ký sẽ từ chối bay biến việc này và không thừa nhận mình bắt được Tống Kiệt.
Vương thị lúc này rơi vào thế bí vô cùng vì thực tế họ không có bất kỳ cách nào uy hiếp ngược lại Ngô Khảo Ký.
Dùng binh lực ép buộc Ngô Khảo Ký thì đừng nới mơ tới, lúc này cả Đại Tống còn đang oằn mình chống lại Đại Việt chứ đừng nói là.
Đúng là Họ Vương nắm được thủy binh Chiết Giang một trong những lực lượng thủy binh thiện chiến nhất đất Tống cho nên mới dám có gan nghĩ đến chuyện làm khỉ chiếm núi xưng Vương.
Có thể nói sao đây, Trường giang của nước Tống kéo dài xuyên từ Tây qua Đông đây chính là một bức tường chắn tự nhiên kiên cố vô cùng.
Cứ nhìn vào lịch sử trung thì hiểu rõ Trường Giang quan trọng như thế nào trong hệ thống quân sự của họ.
Thời Tam Quốc thì Trường Giang chính là nơi Ngô- Thục có thể ngăn cản vó ngựa trăm vạn hùng binh của Ngụy quốc Tào Tháo.
Không có thủy binh hùng mạnh thì việc vượt qua Trường giang tấn công vào phía Nam khó vô cùng.
Trường Giang bắt nguồn từ Thổ Phồn chạy qua Thành Đô, Đông Xuyên ở phía Tây, Đây là địa phận đất Ba Thục ( Tứ Xuyên ngày này) và là đại bản doanh xưa kia của Lưu Bị.
Sau đó sông Trường Giang chạy qua Hồ Bắc đổ vào địa phận Trường Sa.
Nếu ai có đọc Tam quốc chắc không lạ vùng này.
Đây là vùng đất Kinh Châu của Lưu Biểu sau đó bị Lưu Bị giả nhân giả nghĩa tóm được.
Nơi này có hai hệ thống thành trì.
Một là Thành Tương Dương nổi tiếng ở phía Bắc sông Trường Giang hai là Thành Trường Sa ở phía Nam Trường Giang cả hai được xây dựng từ rất lâu thực tế trên mặt quân sự đó là canh chừng nhau ngăn cách bởi Trường giang.
Tại thành Trường Sa chính Quan Vũ đã thu phục lão tướng Hoàng Trung trong tam quốc diễn nghĩa.
Tại sao Lưu Bị phải cố sống cố chết chiếm Trường Sa kể cả sẽ đắc tội với Đông Ngô? Đơn giản trong hệ thống phòng thủ các đạo quân từ phía bắc tràn xuống thì Trường Sa có vị trí cự kỳ cực kỳ quan trọng.
Trường giang chạy qua Trường Sa thì sẽ đổ vào vùng đất nằm giữ Phủ An Huy, Phủ Chiết Giang và Lộ Giang Tô.
Đây mới là nơi trọng yếu trong trọng yếu của quân sự.
— QUẢNG CÁO —
Nếu ai có đọc Tam Quốc thì chắc hẳn không lạ gì Thành Hợp Phì và thành Kiến Xương một nằm phía Bắc một nằm phía Nam của sông Trường Giang.
Tào Tháo vì đề phòng Đông Ngô thì luôn luôn phải đặt trọng binh ở Hợp Phì, Còn Tôn Quyền Đông Ngô thì thủy binh luôn luôn áng ngữ ở Kiến Xương Thành bên sông Trường Giang để phòng bị thiết kỵ phương bắc vượt sông.
Hợp Phì có thể nghe quen tai nhưng Kiến Xương có thể khó biết với nhiều người.
Nhưng nếu nói đến Kim Lăng, Kiến Nghiệp, Nam Kinh thì chắc ai cũng biết.
Thành trì phía Nam sông Trường Giang đối mặt với Hợp Phì không sai đó chính là thành Kim Lăng nơi có vị trí quân sự cự kỳ quan trọng.
một thầy phong thủy đã từng bày tỏ lo ngại về vương khí của một vùng đất nhỏ ở phía nam của Đế quốc Đại Tần.
Vùng đất này chính là Nam Kinh ngày nay.
Lo sợ vương khí trên sẽ hun đúc một vị hoàng đế khác để soán ngôi mình, Tần Thủy Hoàng đã theo lời tên thầy phong thủy nọ mà phá núi, chôn vàng và cúng tế hàng tháng trời để dập tắt luồng dương khí nọ.
Chính vì chuyện chôn vàng phá núi này mà người ta đặt tên cho thành ở đây cái tên dân gian là Kim Lăng.
Sau đó đổi tên thành Mạt Lăng, Kiến Nghiệp, Kiến Xương, rồi sau khi nhà Tống thua chạy ở phương bắc định đô tại nơi này thì mới đổi tên thành Nam Kinh như ngày nay.
Nói dài như vậy chỉ để giải thích rằng Vương Thị tại sao muốn sống mái với Ngô Khảo Ký nhưng không hiểu sao lại tập hợp quân đi về phía bắc vọt đến Hàng Châu rồi ngắm nghía Khiến Nghiệp thành.
Chuyện của Ngô Khảo Ký và Tống Kiệt nói sau, chi biết là với thuốc phiện cùng phương pháp không cho ngủ nhiều ngày thì chưa từng ai ở thời này vượt qua được.
Sau khi bắt được Tống Kiệt thì hắn đã khai mười tám đời tổ tiên của mình từ thế kỷ 21 cho đến lúc này.
Ngô Khảo Ký lập tức giam đứng tên này lên không cho tiếp xúc với ai và nhanh chóng thực hiện kế hoạch với Vương Thị.
Cuộc trao đổi ở cảng Kim Môn vẫn được diễn ra một cách bình thường cho dù không có Tống Kiệt mà chỉ có Vương Đạo Hàn con tin.
Sở dĩ Vương thị ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy vì họ vẫn chưa chuẩn bị đủ để khởi nghĩa lập lại Mân quốc.
Ngô Khảo Ký thì lấy việc Vương Thị bí mật chế tạo thuốc nổ cùng vũ khí để làm uy hiếp.
Cho nên Vương Thị phải nhún mình đầu nôn ra tiền cùng hàng hóa cho Ngô Khảo Ký.
Từ đó mới có chuyện quân Bố Chính đổ bộ lên cảng Kim Lăng như chỗ không người.
Nhưng đúng lúc này người Vương thị nhân được tin việc họ mưu phản đã bại lộ, Họ Vương làm quan lớn trong triều bị lôi ra chém đầu một loạt.
Cho dù chính sách của Tống khá nhân đạo ở chỗ ít khi tử hình mà chỉ lưu đày biệt xứ là chính.
Nhưng lần này chuyện Vương Thị làm đã đụng đến cốt lõi hoàng quyền của Triệu thị cho nên Triệu Húc ( Vua Tống lúc này) không kiêng rè gì mà chém hơn chục người nhà họ Vương đồng thời bắt lại Vương Chiêu Hi là cha đẻ của Vương Minh Tu và là ông nội của Vương Đạo Hàn để làm con tin uy hiếp.
Trong số con tin mà Tống triều còn bắt giữ có em trai của Vương Minh Tu và nhiều họ hàng khác.
Những nhân vật không quan trọng thì bị chém đầu cả rồi.
Trong lúc nóng giận thì Vương Kiến Xương bất chấp mọi việc dẫn quân trả thì Ngô Khảo Ký đánh thẳng vào đội quân đang tất bật bốc rỡ hàng hóa của Đại Việt.
Như đã nói, chiến lược cho một chiến trường lớn thì Ngô Khảo Ký không tài vì hắn theo chủ nghĩa hoàn mĩ.
Muốn bố trí hoàn mĩ cho một chiến trường rộng lớn với nhiều mặt trận là khó khăn và không thể.
Nhưng trong một chiến trường nhỏ thì hoàn toàn có thể làm điều này.
Ngô Khảo Ký với bản tính cẩn thận cầu toàn đã chuẩn bị một đạo quân ém giữu ngoài vịnh Mã Luân.
Khi Vương Kiến Xương trở mặt tiến đánh quân Bố Chính ở Kim Môn thì Ngô Khảo Ký đã cho thủy quân lao vào cắt đường lui của tên này và thuận tiện bê luôn cả thành Hạ Môn rồi trước sau hợp kích đánh tan Vương Kiến Xương.
Trận chiến chẳng có gì đặc sắc lắm, quân Vương Kiến Xương đa số là thủy binh, bộ chiến cũng bình thường không phải rất gì và này nọ.
Ngô Khảo Ký chỉ ngại lựu đạn của quân Vương thị mà thôi cho nên hắn đã chuẩn bị rất nhiều tên nỏ để tấn công phủ đầu từ xa, sau đó cho “súng cối bắn cấp tập để phá đội hình quân