Long Thành.
Phủ Đệ Lý Thái Úy.
Không khí có vẻ nghiên ngặt hơn những ngày thường.
Thư phòng, hay nói đúng hơn là mật thất nơi Lý Thái Úy dùng để làm việc, những việc quan trọng cũng như tư ẩn.
Ngô Thường Hiến ngồi đó gương mặt khó coi.
Đã một canh giờ hắn ngồi đây, nhưng huynh trưởng vẫn đăm chiêu nghiên cứu kinh văn mà không nói một lời.
Lý Thường Kiệt không lên tiếng thì Ngô Thường Hiến cũng không dám thở mạnh sợ làm nhiễu động dòng suy nghĩ của huynh trưởng.
Là anh em máu mủ ruột thịt, hắn hiểu huynh trưởng của mình.
Chỉ những khi Lý Thường Kiệt cần hết sức tập trung suy nghĩ chuyện gì đó, ông ta sẽ ngồi nghiên cứu kinh văn nhà phật.
Lý Thường Kiệt không phải là một tín đồ phật giáo đơn thuần, ông còn là một cái nho gia, còn là một nhà quân sự tài ba.
Nhưng mỗi khi cần suy nghĩ những vấn đề khó khăn, ông sẽ lại ngồi lặng lẽ nghiên cứu kinh phật hằng giờ.
“ Chuyện Ngô Khảo Tước đã xử lý?” Lý Thường Kiệt bỗng nhiên mở lời, ông buông xuống tập kinh phật trong tay mà trân trọng gấp lại cẩn thân, nhẹ nhàng.
“ Bẩm huynh, đệ đã cho Đỗ Thị và Phạm thị làm nháo lên, có lẽ lúc này tin tức đã ra ngoài” Ngô Thường Hiến lễ phép thưa.
“ Công bố ra ngoài, trục xuất Ngô Khảo Tước khỏi tộc phả Ngô gia..” Lý Thường Kiệt ngọc quan không đổi, vẫn từ tốn nói chuyện.
“ Hắn… hắn vốn dĩ không được thêm vào gia phả..” Ngô Thường Hiến có vẻ hơi ngượng ngùng.
“ Tối này , bí mật viết thêm tên hắn vào gia phả, sau đó ngày mai công bố trục xuất, ngày mốt tế tổ tiên ngày , trước mặt thành viên gia tộc , gạch tên.
Nghe rõ sao?” Lý Thường Kiệt có phần không hài lòng.
“ Thường Hiến, ngươi làm người huynh không ý kiến, là một đệ đệ tốt, là một gia chủ gần như hợp cách, là một quan tướng có năng lực, nhưng ngươi làm một phụ thân, huynh trưởng không dám tán thành.
Ngô Khảo Ký không nói làm gì, hắn không tầm thường ngươi đã bỏ qua.
Ngô Khảo Tước không ai dạy dỗ cũng có thể một đao chém nhất lưu cao thủ cấm vệ quân.
Ngươi cũng bỏ qua…” Lý Thường Kiệt lắc đầu.
“ Ngô Khảo Tước đúng thật là đệ sơ sót, mẫu thân của hắn… Còn về Ngô Khảo Ký đệ là rõ ràng, hắn chỉ có chút may mắn mà thôi…” Ngô Thường Hiến có vẻ vẫn không phục về phía chuyện Ngô Khảo Ký.
“ Ngươi thì biết gì, hắn ở Bố Chính là làm đại sự… mà thôi đi, để cho Khảo Ký , Khảo Tước nơi đó còn có thể giữ một giọt hương hỏa họ Ngô.
Bí mật sao ra một bản gia phả, nếu có chuyện không may trực tiếp đưa đến cho Khảo Ký, kì vọng vào hắn giữ lấy hương hỏa họ Ngô sao này” Lý Thường Kiệt có phần mệt mỏi.
“ Đại ca, chẳng nhẽ có chuyện gì, Ngô gia làm sao đến bước đường ấy” Ngô Thường Hiến hoảng hốt, huynh trưởng hắn là không bao giờ nói đùa.
“ Ở đời cực thịnh tất suy, huynh lúc này đây quyền khuynh triều dã nhưng cũng là lúc nhìn thấy tương lai Ngô gia.
Thường Hiến a, là một gia chủ thế gia ngươi phải nhìn thật xa về phía trước.
Đôi lúc huynh thật hối hận khi bị cuốn vào hoàng gia tranh dành quyền lực.
Thế gia đã có lệ không cang thệp hoàng gia sự vụ.
Ngươi thấy được Thượng Dương Hoàng hậu là kết cục , Dương Thôi Hiền là kết cục, giờ đây huynh trưởng cũng cùng chung tương lai giống họ ma thôi.
Đừng thấy ta lúc này đứng đầu chúng quan , lực nghị bài chúng.
Nhưng thế gia và hoàng gia như một cánh cung khỏe, càng ép mạnh thì lực bật càng lớn.
Chờ đến lực bật đủ, đó chính là lúc mà ngay cả ta cũng ngã xuống chỉ là sớm hay muộn mà thôi.” Lý Thường Kiệt lắc đầu cho ý kiến.
— QUẢNG CÁO —
“ Nhưng mà cái này…” Ngô Thường Hiến thật không hiểu tại sao huynh trưởng lại bi quan đến vậy.
“ Ngươi chỉ cần biết bên cạnh Ngô Khảo Ký ta có người người này nhất mực trung thành với ta, nhưng hắn cũng trung thành với tiểu tử kia.
Ngươi không cần biết vì ngươi vận dụng không được.
Ngươi chỉ cần biết, nếu Khảo Ký hắn cần gì, hết sức âm thầm duy trì hắn.
Ngoài sáng Khảo Tích là con bài lộ của Ngô Gia, nhưng trong tối Khảo Ký mới là con bài chìm mạnh nhất của Ngô gia…” Lý Thường Kiệt nghiêm túc dăn dậy đệ đệ.
“ Huynh trưởng có phần bi quan vì chuyện lần này…” Ngô Thường Hiến hỏi dò.
“ Phải.
Lần này là ta bị ép vào thế lưỡng nan, nhu đi trên tảng băng mỏng, nếu lỡ bước thì ta ngã xuống, Ngô gia cũng không vững nữa rồi.” Lý Thường Kiệt thở dài.
“ Huynh trưởng, nếu không thì để người Hoàng gia ra mặt, tội gì huynh phải…” Ngô Thường Hiến băn khoăn.
“ Ha ha ha… khó khó khó… nàng đã thay đổi rồi.
Quyền mưu hơn, quyết đoán hơn, và quan trọng nhất đã biết dùng mọi thủ đoạn để có thể đạt mục đích…” Lý Thường Kiệt nhìn qua khung cửa về ánh trăng đang nhô cao, tâm tình dường như có chút thất lạc.
Ngô Thường Hiến biết được ‘nàng’ ở đây là ai, nhưng hắn không thể bình luận và cũng không dám bình luận, chỉ có thể trầm mặc mà thôi.
…………………….
Bố Chính Thành,
Thành Chủ tư dinh.
Hương án bày biện đã đủ, một bữa cơm chay đạm bạc mà thôi.
Một bức tượng phật lưu ly to lớn không tì vết như một khối kim cương long lanh trong ánh nến.
Quỳ dưới đó là năm người đàn ông đang bái lạy.
Đại Việt, Khmer, Lavo, Medang lúc này đều là thờ Đại thừa phật đạo.
Chính vì thế để “đức phật” chứng kiến kết bái lễ là hợp lý nhất.
Lời thề nguyền đều được cả năm người nói ra, nếu như ai phản bội sẽ xuống 18 tầng địa ngục.
Theo thuyết pháp Đại thừa quả thật nơi này là nơi đáng sợ nhất rồi.
Tiếp theo đơn giản chỉ là một cuộc tiệc chay mà thôi.
Ngô Khảo Tước rút lui sớm, vì hắn cũng không cần biết nhiều về những chuyện tiếp theo, mà bản thân Ngô Khảo Tước cũng không thích thú âm mưu thủ đoạn, hắn là người bộc trực thích quân sự chém giết mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
“ Như các vị hiền đệ đã biết, thứ vũ khí mà ta có của người Tống chính là rất đặc biệt.
Nói thẳng ngay cả triều đình Tống cũng không có, vì thứ này xuất phát từ một thế gia của Tống triều.
Đám này có mưu đồ lớn cho nên cần tiền bạc, mà bọn hắn không thể buôn bán thứ này tại nội địa nhà Tống cho nên chỉ có cách liên hệ bên ngoài.
Rất may mắn đại ca lại cùng với thế tử nhà này quan hệ rất tốt cho nên có thể dài lâu nhận mối làm ăn này.”
“ Thứ nhất dù là huy đệ ta cũng không thể lộ ra danh tính của thế gia kia nếu họ không cho phép.
Thứ hai chúng ta không được để lộ mặt hàng này là từ Tống quốc tuồn ra.
Vì nếu như vậy sẽ có người âm thầm điều tra, nếu chuyện đó xảy ra thì chắc chắn thế gia kia phải ngưng cấp hàng để tránh bị lộ”
“ Cho nên thứ hàng hóa này chỉ có 4 huynh đệ chúng ta dùng, đối ngoại không buôn bán cho người khác, càng giữ bí mật càng tốt.
Nếu có lộ ra thì tất cả phải nhất trí nó đến từ Ba Tư, do thương nhân Ba Tư mang đến.
Còn về chứng cứ, 4 nhà chúng ta đổ vấy cho nhau là đủ.”
“ Ví dụ nêu có ai tra khảo ta , ta sẽ nói lấy hàng từ Tam Đệ, Tứ đệ , còn Tam Đệ ,Tứ đệ lấy hàng từ người Ba Tư.
Tương tự nếu ai hỏi các đệ thì các đệ chỉ bừa cho 1 trong bốn người còn lại.
Sau đó nhất nhất hướng mũi tên về người Ba Tư là được.
Các đệ minh bạch sao?”
Ngô Khảo Ký nhờ Từ Huy bên cạnh nói chuyện phiên dịch, mọi chuyện từ khi có Từ Huy hợp tác bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Rất nhiều chuyện tư ẩn không cần dùng giấy bút viết Hán tự để trao đổi nữa.
“ Bọn đệ hiểu, đại ca yên tâm.
Nhưng xin đại ca nói khó cùng lão bản người Tống, chúng ta đang rất cần thêm vũ khím chiến giáp.
Về giá cả chúng ta không cần so do với họ.
Xin đại ca cố gắng” Chiên Bàn Phú Thái chân thành nói.
Bọn hắn không ngu và lời Ngô Khảo Ký quá hợp lý, nếu Tống triều có thứ này thì họ chẳng bao