Không nghí đang vui vể bỗng trở nên chết đứng lại
Đám tiểu đệ, Jayavirahvarman II, Chiên Bàn Phú Thái, Daksamavamca lom lom nhìn Ngô Khảo Ký tức giận còn Lya Từ Huy khép nép mặt mày sợ hãi.
Họ chợt hiểu một điều , nơi này ai nói tính.
Đại ca của họ, chiều vợ, nể vợ chứ không sợ vợ.
Người đàn ông này có thể bỏ qua tôn nghiêm để cho thê tử anh ta vắt vẻo bên người, có thể để cho nữ nhân này lúc không quan trọng việc gây gổ khắp nơi.
Nhưng nếu là chuyện công việc hệ trọng, người phụ nữ này chỉ có thể là phụ tá, một cái phiên dịch không hơn không kém.
Việc họ tự tiện nói chuyện, bàn bạc ý kiến không thông qua Ngô Khảo Ký đã khiến vị Đại ca này nổi giận.
Ba tên này hiểu được, nói chung lại là, sau này có chuyện gì , quay lại hỏi đại ca một tiếng, an toàn hơn.
Đấy là ba tên này bị hiện tượng đánh trật xuy nghĩ.
Cũng là vì họ không quá hiểu tiếng Việt nên không biết hai vợi chồng kia đang cãi vã điều gì.
Chỉ biết Đại ca đùng đùng nổi giận đẩy “Chị dâu” ngã “nhào” ra một “góc”.
Còn chị dâu gương mặt sợ hãi hai mắt ngấn lẹ, và cũng không thấy chị dâu dám nổi bão chiến đấu như những lúc bình thường.
Ngô Khảo Ký đánh mắt nhìn đám đệ đệ mới nhận thì hiểu mình thất thố và cũng đang làm khó cho Từ Huy.
Hắn một người hiện đại cực kì phản đối việc dụng nữ nhân làm công cụ như vậy, Chuyện quân kỹ đã một lần vượi quá sức chịu đựng của hắn.
May mà trước đó những người phụ nữ kia cũng làm quân kỹ, nhưng là làm một cách miễn phí không có một chút tương lai.
Giờ đây những kỹ nữ đó hắn lại một lần nữa giải phóng, ai muốn làm kỹ nữ tiếp hắn không quản, ai không muốn làm hắn cấp rộng đất một khoản nhỏ cho sinh hoạt.
Khốn kiếp là có đến 80% ngựa quen đường cũ quay lại nghề, vì nghề “lương” rất cao.
Ai cũng tính kiếm lấy một số vốn rồi hoàn lương.
Hoàn nổi sao khi đã tự tay bán đi nhân cách, trước đây bị ép buộc làm kỹ nữ không quản làm gì, nay đã cấp tự do, cấp nghề nghiệp cho sinh sống với hai bàn tay.
Lại tự nguyện dùng lò vi sóng đi hâm thức ăn kiếm tiền, tức là những người đó ….
Tự nguyện bán đi nhân cách, sẽ không bao giờ thoát khỏi vũng lày.
“ Cô đi gọi ba người ‘em gái nhận’ của cô tới đây” Ngô Khảo Ký không quát mắng thêm nhiều nữa.
Việc quát mắng mà khiến con người tốt lên, thì cả thế giới này nên hằng ngày mắng chửi nhau rồi.
Lý Từ Huy thút thít bước đi, nàng có chút hối hận, vì nàng thấy được trong mắt Ngô Khảo Ký vẻ vô tình lạnh nhạt mà kể cả ngay lúc ban đầu gặp nhau nơi bến tàu nàng cũng chưa từng thấy.
Không biết bất tri bất giác từ lúc nào nó, nàng, quan tâm tới cảm xúc của người đàn ông này.
Nàng không muốn thấy hắn buồn lo lay thực sự cáu giận.
Nàng chọc giận người này vì biết hắn cũng luốn “thích” bị nàng trêu đùa.
Nhưng … lần này khác biệt.
Điểm quan trọng là Lý Từ Huy cũng có hoài bão riêng của mình, nàng không muốn làm một người con gái bình thường, nàng là xuyên việt giả.
Nàng có nhiều thần tượng như Hãn Ken chẳng hạn.
Nàng cũng không muốn đứng dưới một ai.
Mười năm trong cung cấm không giúp nàng có được gì ngoài quyền mưu tranh đoạt.
Nếu nói nàng ghét ai nhất và lá mặt lá trái với ai nhất.
Đó chính là Ỷ Lan Thái Hậu, nhưng nói nàng bị ai ảnh hưởng nhất, đó cũng chính là Ỷ Lan Thái Hậu.
Từ nhỏ nàng đã bên cạch Ỷ Lan, lúc đó Ỷ Lan cũng chỉ bằng tuổi nàng trước khi xuyên qua.
Một người thiếu nữ 21 tuổi phải gọi một người 24 tuổi là mẹ rồi phải đóng khịch như một đứa con “ngoan” “ linh tình” “đáng yêu” để lấy lòng người này.
Nàng Lý Từ Huy can tâm? Tính cách Lý Từ Huy không ít thì nhiều sẽ bị vặn vẹo bởi thân thể nàng xuyên tới quá nhỏ và khó thích nghi.
Nhưng Lý Từ Huy có thể thích nghi, còn thích nghi tốt, đủ để hiểu nàng tự vặn vẹo nhân cách bản thân một cách ác liệt ra sao.
Còn chuyện mấy ông tác xuyên về trẻ sơ sinh, ba tuổi, năm tuổi vẫn bừng bừng tính cách không đổi ngày càng hoàn thiện đó là nói láo vì những người này chưa bao giờ hiểu qua tâm lý học hành vi.
Lý Từ Huy tính cách đã có biến thiên rất nhiều so với người hiện đại còn vì một lý do nữa, 10 năm tiếp xúc Ỷ Lan quá gần Lý Từ Huy hận Ỷ Lan.
Nhưng nàng lại tận mắt chứng kiến người đàn bà này từ một Quý nhân bình thường , tranh đấu quyền mưu nơi cung cấm, để rồi đè hết những nhân vật quyền quý có chỗ dựa vững chắc sau lưng để leo lên Cửu Ngũ Chí tôn vị trí.
Nàng có hâm mộ không? Lý Từ Huy có hâm mộ không? Nàng quá hâm mộ và ra sức học tập.
Cho nên con người Lý Từ Huy là một khối cực kỳ mâu thuẫn.
Có thể nói, nàng gần như một người đa nhân cách rất khó nắm bắt.
Lý Từ Huy bước đi mà lòng rối bời, nàng nửa muốn tiếp tục kiên trì con đường của mình, nửa muốn không làm người kia thất vọng.
Nàng đứng ở giữa ngã ba đường, nang bắt buộc phải lựa chọn.
Người kia mắt không hạt cát, nhưng nếu nàng không quyền mưu thì có thể thành công với con đường quyền lực mà nàng mong muốn không?
Nàng đã nhìn ra tầm mắt của Ngô Khảo Ký không phải quyền lực, hắn làm mọi thứ chỉ để bảo vệ sự an toàn của bản thân, và tên này không có lý tưởng mở rộng sự ảnh hưởng hay quyền lực của mình ở Đại Việt.
Nhưng Lý Từ Huy muốn, vì nàng tự tin ngay cả không thể chế tạo những thứ quá vượt xa thời đại.
nếu nàng là hoàng đế Đại Việt nàng có thể giúp dân tộc này tỏa sáng chưa từng có.
Nhưng thực tế đây chỉ là suy nghĩ viễn vông của một người nông cạn với những tư duy lệch lạc và phiến diện về một thế giới siêu thực bị ảnh hưởng bởi hoàn canh, bởi những tiểu thuyết không não.
Người Việt giờ có bao nhiêu mống.
4 triệu , 5 triệu hay 6 triệu.
Nói thật con số 6 triệu là vơ vét tạm một vài mảnh đất dân tộc thiểu số vungg biên cho nó hoành tráng.
Thực tế thuần Việt chỉ có tầm gần 5 triệu người.
Vì sao nhà Lý ngon lành như vậy, nhưng bất lực 100% khống chế Quảng Nguyên, Thượng Nguyên, Lạng Giang, Bình Nguyên, Lâm Tây, Vị Long ( Các vùng Tây Bắc, Cao Bằng, Bắc Kan ngày nay).
Một câu đơn giản vì không đủ người.
Bốn triệu người hơn phân ra các vùng Đồng bằng từ Thanh Nghệ cho đến Hải Đông còn chưa đủ.
Lấy đâu ra người phân lên vùng Tây bắc.
Nếu tỉ lệ dân Việt không chiếm ưu thế nhất định nhà Lý lấy gì để thiết lập cơ quan hành chính nơi đó.
Chỉ cần nhìn Tân Cương, Quảng Tây của Trung quốc thời hiện đại đất nước Tỉ dân mà vẫn có những khu tự trị, vì tỉ lệ sắc tộc người gây nên.
Cho nên suy nghĩ một Đại Việt 4 triệu người chiếm lãnh các quốc gia khác là ấu trĩ vô cùng.
Ngay đến vùng đất coi là nhà mình là vùng “Tây Bắc, Chính Bắc” còn không khống chế xong, nghĩ đi thôn tính người khác?
— QUẢNG CÁO —
Đã bao lần người Việt đánh vào Chiêm thành? Viết vua bắt chúa đồ cả kinh đô người ta.
Nhưng đủ dân di cư vào để chiếm lĩnh không? Trăm năm còn chẳng ăn mòn nổi ba châu Địa Lý Ma Linh Bố Chính.
Cũng chỉ vì dân số nơi này cứ nhập nhằng nửa Việt nửa Chăm.
Có thì có lần Đại Việt sau khi đánh kinh đô của Chiêm Quốc cũng thiết lập đô hộ phủ ở đây nhưng cuối cũng vẫn là thất bại.
Chỉ một nhánh quân đội đóng giữ không thể nào quản lý cả triệu dân Chăm cho được.
Cho nên xét đi xét lại suy nghĩ của Lý Từ Huy là ấu trĩ vô cùng tận.
Nhưng nàng không hiểu, nàng quyền mưu học đủ có thừa, nhưng quân sự, dân chính, quản lý các mặt nàng nào biết.
Quản lý một cái huyện còn chẳng xong ngồi đó mơ ước cửu ngũ chí tôn ngôi vị.
Ngô Khảo Ký thì khác, hắn là người tỉnh táo,ít nhất sau khi sai lầm bước đầu hắn khi được nhắc nhở thì tỉnh táo mà nhìn nhận sự việc.
Cũng may mắn vì hắn xuyên không là về Bố Chính, một nơi thiếu người trầm trọng, làm gì cũng bó chân bó tay.
Do đó hắn hiểu hơn về dân số tầm quan trọng.
Không đủ dân đừng nói đến mở rộng lãnh thổ, tự lo cho bản thân còn khó.
Cho nên cách làm của Ngô Khảo Ký chính là mở rộng tầm ảnh hưởng chứ không mở rộng lãnh thổ hay quyền lực.
Vì hắn biết mở lãnh thổ là hắn không đủ sức, mở quyền lực là hắn tự đặt mình vào nguy cơ.
Chẳng bao lâu Lý Từ Huy dẫn đến ba người con gái xinh tươi như hoa như ngọc.
Cô thất thần khép nép đến bên Ngô Khảo Ký.
Cô thử dựa vào một bên người của hắn, không có phản ứng kháng cự, không đẩy cô ra.
Lý Từ Huy cao hứng, may mắn là tên này nguôi giận.
Nhưng chợt nàng nhận ra, mình đang tự vào một khối băng lạnh lùng, không có cảm xúc.
Hơn ai hết nàng cảm nhận được điều này.
Lý Từ Huy mắt ngấn lệ nhưng nàng quyết tâm rồi, nàng sẽ đi con đường kia, chỉ hi vọng một ngày nào đó người đàn ông này hiểu ra.
Nhưng bỗng như sét đánh ngang tai nàng nghe