Không mấy chốc Lý Đạo Thành lấy cớ mệt mỏi mà rút lui, đến lúc này trên bàn tiệc chỉ còn lại Lý Cao Thiêm và Ngô Khảo Ký.
“ Khảo Ký đệ, cái này phụ thân không tiện nói chuyện kinh thương cùng ngươi.
Như vậy đi việc buôn bán tửu ngươi cho hàn huynh một cái chương trình cụ thể.
Còn về việc Diễn Châu cảng làm ăn thì ngươi đánh một cái yên tâm.
Có Lê gia bảo kê nơi này đảm bảo thương đội Bố Chính không gặp trở ngại” Lý Cao Thiêm mỉm cười khá thân thiện nhiệt tình mà nói.
“Thế huynh, lần này đúng là Bố Chính có chút khó khăn cho nên tất cả số hàng có thể để Lê gia một lần ăn hết, giá thành chúng đệ có thể giảm 1 thành.
Tiền hàng 7 thành quy ra lương thực, ba thành còn lại Bố Chính cần là thường tửu cùng hèm tửu.
Nhưng sau này chúng ta phải đi đến một cái chương trình cụ thể hơn mới có thể lâu dài hợp tác” Ngô Khảo Ký vân vê trong tay chén rượu, ngược lại ánh mắt trong sáng tinh tế nhìn Lý Cao Thiêm mà nói.
“ Cái này thu mua hèm tửu cùng thường tửu?....” Lý Cao Thiêm ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt trong chốc lát sau đó làm ra gương mặt tò mò vô số tội mà hỏi.
Ngô Khảo Ký là thất được, mặc dù biểu hiện của Lý Cao Thiêm chỉ là tích tắc thoáng qua nhưng vẫn không qua được ánh mắt của hắn “ Cũng không dấu gì thế huynh, hèm rượu để chế men rượu, còn thường rượu chính là nguyên liệu để tái ủ ngọc lộ tửu.
Phương pháp này là ta có được từ lão đạo sĩ, thực tế nguyên liệu tổn hao vô cùng.
Giá bán qua tay cho thế huynh là ta không có bao nhiêu lãi lời cả”
Ngô Khảo Ký bắt đầu hàm hồ ăn nói, thực tế hắn không sợ lộ bí mật chưng cất rượu nếu chỉ thông qua những nguyên liệu đầu vào hắn thu mua thì không ai có thể suy ngược ra cách chưng cất rượu cả.
Ngô Khảo Ký hoàn toàn có thể nhận tiền mặt sau đó tự tay thu mua đồ vật.
Nhưng mạng lưới thương nghiệp của Bố Chính là cặn bã, tự tay thu mua có lẽ giảm được một số lượng nhất định tiền bạc nhưng tốn thời gian vô cùng.
Theo đó còn có việc Dương gia, Lê gia gây khó dễ tại Diễn Châu thì việc tự thu mua trong thời gian này là hạ sách.
Ngược lại lợi dụng mạng lưới thương nghiệp khổng lồ của Lê gia thì đó mới là thượng sách.
“ Uhm, thế huynh cũng hiểu một hai.
Vậy nhưng Kỷ đệ nói về cái chương trình lâu dài đó là gì vậy?” Lý Cao Thiêm cũng thèm nhỏ dãi phương pháp chế tạo tửu, nhưng hắn biết đây là bí mật của nhân gia.
Trong thời gian ngắn đừng mơ đụng chạm, lui về một bước hợp tác làm lăn sau đó từ từ điều tra mới là thượng sách.
“ Về mặt nguyên liệu đầu vào là thường tửu cùng hèm rượu có lẽ một phần chúng tôi sẽ nhờ Lê gia chiếu cố, một phần sẽ thông báo Ngô, Đỗ gia từ Long Thành tập hợp chuyển tới.
Về phần sản phẩm Ngọc lộ tửu bán ra thì chúng ta phải có cáo chương trình rất cụ thể.
Đại loại không thể hoàn toàn bán hết cho Lê gia cho được.
Ở đó ta còn gia tộc cho nên một phần sẽ phải cung cấp cho Ngô, Đỗ gia buôn bán một phần tự mình buôn bán, một phần chia cho Lê gia buôn bán.
Còn về giá cả đối ngoại thì tam phe phải đàm phán một phen để tránh dẫm chân nhau” Ngô Khảo Ký là lôi Ngô gia vào việc này, hắn nhưng mà muốn phân gia, nhưng phân gia không có nghĩa là hoàn toàn đoạn tuyệt cùng Ngô gia Long Thành, thực tế phân gia hay không thì nếu vận dụng tốt Ngô gia ở Long thành vẫn là trợ lực cực lớn cho hắn.
Lý do lôi Ngô gia vào chuyện này cũng là để kiềm chế Lê gia chèn ép, nếu chỉ là riêng lẻ Bố Chính làm ăn thì rất có thể sẽ bị Lê gia chèn ép giá cả.
Cuối cùng hai bên đi đến một thỏa thuận cuối cùng sau cả canh giờ đàm phán cùng trả giá căng thẳng.
Tửu cùng hèm tửu Lê gia sẽ vơ vét tại Lộ Nghệ An, Lộ Thanh Hoa, Diễn Châu , Phủ Thiên Trường để cung cấp nguyên liệu đầu vào cho Ngô Khảo Ký.
Giá cả thêm một thành so với thị trường giá coi như tiền công vận chuyển, thu gom.
Lê gia sẽ vận chuyển thẳng đến Bố Chính cho Ngô Khảo Ký.
Cái này Ngô Khảo Ký là đồng ý, hắn không có tinh lực đi làm việc này, mặc dù Ngô Khảo Ký biết Lê gia sẽ kiếm được một món lớn trong chuyện này nhưng hắn cũng không để ý.
Nếu để tự Bố Chính đi thu gom thì công sức bỏ ra còn đắt đỏ hơn nhiều.
Vùng nguyên liệu từ Lộ Thiên Trường đổ ra phía Đông Bắc , Tây Bắc sẽ do Ngô cùng Đỗ gia quản lý, nếu Ngô gia thu gom mà không có phương tiện vận chuyển thì có thể thuê Lê gia.
Cũng như vậy việc nội địa buôn bán thì Ngô Đỗ nhị gia cùng Lê gia sẽ chia nhau thị phần từ Lộ Thiên Trường đổ về phía Nam sẽ là Lê gia quản lý, Về phần phía Bắc Ngô Đỗ gia sẽ làm.
Tất nhiên giá cả ba nhà phải thống nhất để tránh dẫm chân nhau.
Riêng phần Bố Chính sẽ không tham gia thị trường nội địa Đại Việt.
Thực tế là Bố Chính không đủ tinh lực để làm điều này.
Quan trọng nhất và lợi nhuận nhất đó chính là giao dịch với ngoại bang.
Ở điểm này có rất nhiều quốc gia có thể quan tâm đến Ngọc Lộ Tửu, có lẽ khách hàng lớn nhất vẫn là Tống triều thương nhân, sau đó phải kể đến Chiêm Thành, Lô OA.
Ở chỗ này Ngô Khảo Ký quyết không nhân nhượng.
Bố Chính phải chiếm bốn phần thị phần ngoại thương dù là ở cảng Diễn Châu hay cảng Vân Đồn.
Phía Bắc khi giao dịch với Tống ở cảng Vân Đồn thì Ngô gia chiếm 2 thành năm , Đỗ gia 2 thành năm , Lê gia chiếm 1 thành còn lại.
Ở Cảng Diễn Châu thì Lê gia chiếm 5 thành giao dịch, Ngô Đỗ nhị gia chia nhau 1 thành.
Giá cả ngoại thương thì ba nhà vẫn phải đồng thuận đưa ra cấm tiệt việc dẫm chân nhau về mặt giá cả.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn qua có vẻ Lê gia chiếm thượng phong khi một mình chiếm 5 thành ngoại thương ở Diễn Châu.
Nhưng thực tế thì thương nhân Tống mới là giàu có, chấp cả Chiêm Thành cùng Lô Oa cũng không thể một phần giàu có bằng Tống Thương nhân.
Nhưng Lê gia không thể đòi hỏi nhiều, với cách phân chia này đã quá có thể diện cho họ.
Nói thật nếu Ngô Khảo Ký không có ý phân gia thì hắn chẳng cần chia phần nào cho Lê gia thì họ cũng không làm gì được.
Nhưng nếu đã có ý phân gia thì quan hệ cá nhân của Bố Chính với Nghệ An -Diễn Châu rất quan trọng.
Nói trực tiếp thì quan hệ với Lê gia Dương gia phía Nam Đại Việt rất quan trọng.
Dương gia thì Ngô Khảo Ký không có hi vọng nhiều, Dương- Ngô hai nhà quan hệ cực kỳ ác liệt và chưa có dấu hiệu giảm nhiệt.
Chính vì vậy Ngô Khảo Ký nhắm vào Lê gia, một phần lợi ích bỏ ra đã khiến cho mối quan hệ Bố Chính Lê gia có phần gắn kết về mặt lợi ích thì phần này lợi ích là đáng giá vô cùng.
Ngô Khảo Ký cùng lũ thân binh cáo lui rời khỏi Phủ Lý Đạo Thành mà nghỉ ngơi tại dịch quán thành Nghệ An, lúc này đã là giờ giới nghiêm nên mọi người không thể ra khỏi thành rồi.
Lúc này tại thư phòng Lý Đạo Thành vừa nghe con trai kể lại buổi đối thoại giữa hắn và Ngô Khảo Ký vừa đọc thật kỹ bản thảo hợp đồng trên tay.
Đặt xuống bản hợp đồng Lý Đạo Thành khẽ vuốt vuốt chòm râu khẽ gật đầu ánh mắt lóe tinh quang.
“ Thú vị, Ngô gia tiểu tử là một kẻ rất thú vị … Kế hoạch thăm dò bí mật phương pháp chế Ngọc tửu ngươi ngưng lại, thay vào đó là giúp đỡ Ngô tiểu tử giữ bí mật này… ha ha tiểu tử rất thú vị” Lý Đạo Thành cười một cách sảng khoái vô cùng.
“Phụ thân … đây là ?” Lý Cao Thiêm không khỏi ngạc nhiên bởi quyết định của Lý Đạo Thành.
“ Ngươi còn trẻ người chưa va chạm nhiều, trong này nhiều lắt léo mà ngươi chưa biết.
Điều tra vẫn phải điều tra, điều tra xem bên cạnh Ngô tiểu tử có cao nhân nào chỉ đạo hay không, nếu là Ngô gia tiểu tử chủ ý thì kẻ này tuyệt không thể coi thường…” Lý Đạo Thành nghiêm túc mà phân phó cho con trai.
“ Thực sự ta vẫn chưa hiểu rõ lắm… phụ thân xin giải đáp một hai” Lý Cao Thiêm thấy được phụ thân hết sức nghiêm túc thì hắn cũng coi trọng đứng lên.
Trong này sự tình hắn cũng thấy bình thường mà thôi không mấy khó hiểu.
Tại sao phụ thân đánh giá cao vậy thì hắn cũng không thể hình dung.
“ Ngươi nha cần phải học hỏi nhiều, cái gia tộc này cuối cùng vẫn phải do ngươi chỉ huy… Ngô gia tiểu tử rất thú vị.
Thông qua bản chương trình phân phối thị trường này ta có thể thấy được một hai.
Thứ nhất tiểu tử này muốn phân gia, muốn độc lập xây dựng Ngô gia một nhánh ở phương Nam mà cụ thể là Bố Chính Châu.
Trong này ngươi có thể thấy rõ hắn phân chia thị phần ngoại thương giữa Bố Chính cùng Ngô gia Long Thành.
Ý đồ đã quá rõ ràng, ta không hiểu khi Ngô Thường Hiến tên tiểu tử cơ bắp kia thấy được thỏa thuận này thì có dẫn binh trực tiếp đánh tới Bố Chính hay không ha ha ha….
Thú vị”
“ Kế đến việc phân chia thị phần này theo ta thấy chỉ là bước đầu, khi thời cơ tới có thể là phân chia cổ phần xưởng chế tửu này đây là chắc chắn.
Ngay cả hoàng gia có thể cũng thò một chân vào.
Việc chia thị phần lúc này chỉ là bước đầu mà thôi.
Nếu chuyện này xảy ra thì ngươi đừng nghĩ tới chuyện tìm hiểu bí mật chế tửu pháp.
Đừng nói Ngô gia Đỗ gia không cho phép, Hoàng gia cũng tuyệt không cho Lê gia thò chân vào chế tửu pháp.
Tương tự ngay cả Hoàng gia muốn thò chân nắm chế tửu pháp thì tứ gia còn lại tuyệt không đồng ý.
Các phe không thể động dĩ nhiên Ngô gia tiểu tử lập tân gia Bố Chính chắc chắn không cần lo lắng tửu pháp bị ép chuyển ra ngoài.
Hắn đứng ở thế bất bại, mặc dù phải chia ra một bộ phận lớn lợi ích nhưng hắn lại là người nắm đằng chuôi.”
“Tiếp đến kẻ này không ngại hiềm mà tới gặp Lê gia, chứng tỏ nhìn xa trông rộng, hắn lập tân gia tại Bố Chính dĩ nhiên sẽ bị Dương gia khó dễ, lúc đó Nam phương chỉ có Lê gia có thể cùng đứng với hắn.
Hắn sẵn sàng bỏ ra một lượng