Chính Hòa Huyện.
Phủ Công Chúa tạm thời.
Mật phòng.
Nơi này đã thành cấm địa, quân sĩ Bố Chính vòng trong vòng ngoài đã vây kín nơi này.
Nhưng vì đứng quá xa họ không thể nghe thấy được những gì bên trong, nhưng từ trong đó vẫn có thể vọng ra những tiếng gào thét ghê rợn kiến mọi người sởn gai ốc.
“ Ngô Khảo Ký … tên khốn kiếp thả ta ra…” Ảnh gào thét trong giận dữ tột độ, nàng hận tên đàn ông này quá gian trá, một chiếc nhuyễn giáp đã khiến cho kế hoạch của nàng tan vỡ hoàn toàn.
“ Bình tĩnh … ta chỉ muốn nói chuyện một cách tử tế.
Hoàn cảnh của ngươi cùng Từ Huy ngươi hiểu rõ nhất, nếu một người bình thường liệu có thể tha thứ cho các ngươi.
Nhưng ta khác… ta còn có thể đứng tại nơi này… bình tĩnh nói chuyện cùng ngươi đó là sự tôn trọng.
Mong ngươi cũng hiểu mà dùng thái độ tôn trọng nói chuyện cùng ta…” Ngô Khảo Ký quỳ một gối ghé mặt gần vào Ảnh mà nói.
Bàn tay của hắn đang nắm lấy cằm Ảnh mà nhấc lên.
Không phải cái nhấc cằm tình từ yêu thương mà là cái nhấc cằm mang đe dọa tính chất.
“ Ngươi … ngươi muốn làm gì…” Nhìn thấy Ánh mắt đầy chết chóc của Ngô Khảo Ký , Ảnh bắt đầu thấy run sợ, nàng không sợ mình bị giết hại, nàng đang sợ hãi chọc giận rồi người này thì ngay cả Từ Huy cũng có thể không xong.
Nàng có thể hi sinh mạng sống này để bảo vệ Từ Huy đấy là vấn đề cốt lõi.
“ Ta muốn nói chuyện một cách tử tế cùng ngươi, tốt nhất là cả hai nói chuyện cởi mở và hiểu nhau hơn.
Ngươi nên hiểu đây là giới hạn cuối cùng của ta, đừng để quyết định sai lầm của ngươi ảnh hưởng tới Từ Huy” Ngô Khảo Ký gằn giọng nói.
Ảnh trầm mặc nghiêng đầu dằng khỏi tay của Ngô Khảo Ký sau đó cúi mặt không nói gì.
“ Ngươi muốn biết gì?” Ảnh thì thào.
“ Sứ mệnh của ngươi là bảo vệ Từ Huy, hay sứ mệnh của ngươi là trả thù nhân loại?” Ngô Khảo Ký chất vấn.
“ Bảo vệ Từ Huy, ta sinh ra chỉ là để bảo vệ nàng , tránh để cho nàng bị tổn thương..” Ảnh thẫn thờ trả lời, nàng đang suy nghĩ lại kỹ mục đích sinh tồn của mình là gì.
“ Vậy tại sao lại cố gắng giết ta? Ta không phải là người muốn làm hại Từ Huy…” Ngô Khảo Ký thắc mắc.
“ Nhưng Từ Huy yêu ngươi… việc này trú định là không thể… một khi nàng yêu ngươi nàng sẽ gặp tổn thương… Vì vậy bất kì giá nào ngươi đều phải chết ” Ảnh cau có gương mặt đầy hung tợn mà trả lời.
“ Ta không hiểu, ta cũng có tình cảm tốt với Từ Huy, ta cũng muốn bảo vệ chăm sóc nàng… Ta không có ý hại nang… Như ngươi nói nàng cũng yêu ta.
Tại sao có thể tổn thương?” Ngô Khảo Ký gặng hỏi một cách cẩn thận, hắn biết mấu chốt của vấn đề, mấu chốt của rắc rối có thể là đây.
“ Vì nàng không thể làm vợ ngươi… Khi ngươi phát hiện ra nàng không thể….
Ngươi sẽ chán ghét nàng… ngươi sẽ ruồng bỏ nàng… và Từ Huy sẽ tổn thương.
Ta không muốn thấy nàng tổn thương do đó ngươi phải chết…” Ảnh nói năng lộn xộn… nhưng hết sức nghiêm túc, không hề giống như giả dối.
— QUẢNG CÁO —
“ Ngươi quá vô lý, đó chỉ là suy nghĩ của chính ngươi và áp đặt cho người khác….
Có chuyện gì là không thể vượt qua, nếu thực sự yêu nhau và thông cảm cho nhau….
Ngươi đã hỏi qua ý kiến của ta, đã biết ta suy nghĩ gì? Tại sao lại áp đặt và gây đủ mọi loại chuyện rắc rối…” Ngô Khảo Ký nhận định rằng Ảnh có tâm lý không bình thường, hay nói đúng hơn là bị thần kinh, do đó hắn phải dùng phương pháp nhẹ nhàng đối thoại cũng như dẫn dắt đối phương.
Điều trị tâm lý cũng cần có liệu trình nhất định.
“ Khặc khặc… đàn ông thối tha… lũ đàn ông chó má… Chúng ta không bao giờ tin tưởng các ngươi… Chuyện này không có người đàn ông nào có thể thông cảm… nhất là các ngươi đều là cầm thú..” Ảnh gầm lên trong giận dữ và dường như mất đi kiểm soát.
Ngô Khảo Ký nhíu mày , Ảnh luôn tỏ ra hận thù cùng đàn ông, theo như suy luận ngược thì đó rất có thể là Từ Huy trước đây đã bị người đàn ông nào đó tổn thương.
Có lẽ là kiếp trước vì kiếp này Từ Huy toàn trong cung cấm, gặp được bao người chân chính là đàn ông đâu.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng kiếp này.
Cần phải tìm hiểu rõ ràng, hắn thầm nhủ.
“ Ảnh… ngươi có thể không tin tưởng ta… nhưng ngươi có thể quan sát ta, nếu ta phụ tình bạc nghĩa lúc đó ngươi căm hờn ta, tìm cách giết ta không sao cả.
Nhưng rõ ràng ngươi cũng nhiều lần thử ta..
cho dù ta bị trúng thuốc cũng không làm chuyện có lỗi Từ Huy…” Ngô Khảo Ký từ tốn giải thích, đối với người điên thì không thể dùng mạnh bạo hay bạo lực để có thể chinh phục.
“ Ngươi không hiểu… ngươi không hiểu… không phải do ngươi mà là do nàng… Những gì ngươi thể hiện ta cũng thấy qua … không có tệ … Không có giống bọn thú vật kia.
Nhưng chính vì vậy ngươi càng có khả năng làm nàng tổn thương gấp vạn lần….” Ảnh rơi nước mắt, người điên khóc..
Ngô Khảo Ký ngớ người, hắn không hiểu nỏi lý luận của người điên, tại sao hắn không tệ, hắn không thú vật lại dễ dàng gây tổn thương cho Từ Huy.
Đây là chuyện gì , thế giới thật đảo điên.
“ Ta không hiểu….” Ngô Khảo Ký mở lời nhưng bị ảnh chặn lại…
“ Khặc khặc… Nàng không có năng lực làm vợ ngươi, nàng cũng không có năng lực làm một người mẹ… khặc khặc… ngươi bỏ qua cho ta, bỏ qua cho nàng… ngươi hãy tránh xa nàng… Ngươi chỉ làm cho nàng thêm đau khổ…tổn thương..” Ảnh rên rỉ âm thanh, Ảnh cười khằng khặc yêu dị…
Ngô Khảo Ký ngơ ngẩn , hắn chợt hiểu rõ vấn đề từ đâu.
Không cần nói nhiều hắn đã đoán ra một bộ phận của vấn đề.
Ngô Khảo Ký giơ tay chặt vào gáy Ảnh, ả ngất đi ngay lập tức.
Sững sờ, đau đớn, căm phẫn và thực sự muốn đốt cháy thế giới này.
Đó là những gì Ngô Khảo Ký cảm xúc lúc này.
Đúng như nghi ngờ của hắn, tổn thương của Từ Huy không chỉ là vấn đề phản bội tình cảm đơn thuần.
Cũng không phải là kiếp trước vấn đề mà ngay tại kiếp này vấn đề.
Trước mặt Ngô Khảo Ký cặp đùi thon dài trần trui nhẵn bóng đầy mê ly của Từ Huy, phải, váy của nàng đã bị vén cao, quần của nàng đã bị lột bỏ, để chứng minh suy đoán của mình Ngô Khảo Ký tất nhiên đã “khám” Từ Huy, hắn là một bác sĩ thực thụ, lúc này là hắn đang làm nghề.
Trong mắt hắn không có tia dục vọng trong đó chỉ có thanh minh của một người bác sĩ và một bệnh nhân đơn thuần.
Trước mặt hắn là một cặp đùi thon dài miên man tuyệt mĩ đẹp, một bờ mông căng trong mọng mị, đám cỏ xanh rờn mượt mà thấp thoáng, nhưng tất cả những thứ tưởng như tuyệt mỹ ấy lại bị cắt phá bởi một miệng ‘núi lửa’ nham nhở đầy vết tích nứt nẻ của đất đai sau cơn địa trấn.
Cửa mình của nàng bị khâu rúm dó chằng chịt với vết sẹo lồi lõm léo dài đến tầng sinh môn.
Theo như kinh nghiệm bản thân của hắn thì Từ Huy đã bị tổn thương cực nặng với vết rách cực lớn ở phần kín, sau đó bị điều trị trong hoàn cảnh thiếu công nghệ cũng như kĩ thuật dẫn đến những di chứng không thể tưởng tượng này.
Có thể nói những vết khâu rúm ró kia đã hoàn toàn đoạn tuyệt khả năng quan hệ tình dục một cách bình thường của Từ Huy.
Thêm vào đó nơi đó của nàng đã trở nên xấu xí vô cùng tận, nếu như để mô tả thì nó như một tập hơp của những đám sẹo lồi lõm bị buộc chặt với nhau bởi một nút thắt và chỉ có một khe hẹp