Ngô Khảo Ký bất tri bất giác nhớ lại ngày hôm đó.
Ngay khi hắn bị Lý Từ Huy đột ngột tập kích bằng đoản kiếm mà lui lại phía sau trước mặt hắn không phải hai người mà chỉ có một mình Lý Từ Huy điên điên dại dại quay cuồng một lúc đóng hai vai.
Lúc đầu Ngô Khảo Ký nghĩ rằng cô ả này diễn trò, nhưng hắn chợt nhận ra là không phải.
Đây rõ ràng là bệnh nhân tâm thần phân liệt.
Có thể là bẩn sinh cũng có thể là chịu một sự đả kích quá lớn dẫn đến hội chứng này.
Thật ra hắn ngay lập tức có thể hạ sát nàng cho xong việc, nhưng tình cảm của hắn đã không cho phép hắn làm điều này, hắn chỉ muốn hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện cũng như tìm cách chữa trị cho nàng.
Tổn thương tâm lý là thứ khó nhất chữa trị, thêm vào nữa khi bệnh đã kéo dài và di chứng khốc liệt đến mức tạo thành một người có hai nhân cách thì càng khó chữa trị.
Và những người bện nhân này cực nguy hiểm, không biết lúc nào , ở đâu họ sẽ làm những gì không kiểm soát.
Nhưng Ngô Khảo Ký muốn cứu vớt lấy Từ Huy, hắn cảm thấy hắn có thể, và hắn chấp nhận chịu mạo hiểm.
Vậy là Ngô Khảo Ký cũng giả vờ như nhìn thấy hai người, và cũng hùa theo để đối thoại như nói chuyện cùng hai người.
Ngô Khảo Ký quả thực rất shock, rất đau khổ và tức giận khi thấy được những thứ hắn muốn thấy.
Nhưng trên hết đó chính là sự thương sót đến quặn lòng cho bi kịch của Từ Huy.
Hắn một nam nhân cảm thấy mình có trách nhiệm phải giúp nàng, bảo hộ nàng.
Hắn thực sự đã có sẵn tình cảm đối với Từ Huy, cho nên chuyện này khi hắn biết được chỉ làm hắn tăng thêm mong muốn bảo hộ nàng mà thôi.
Ngô Khảo Ký không biết Ảnh đã sớm tỉnh, nhưng Ả không nổi điên, Ả âm thầm theo dõi Ngô Khảo Ký mà thôi.
Tấm trân tình của hắn sau đó dành cho Từ Huy vô tình lại là lúc Ảnh đang khống chế thân thể này.
Ảnh hay Từ Huy đều là một, chẳng qua đó là mặt tối hay mặt sáng của cơ thể này mà thôi.
Nếu hắn đã quyết tâm đi đến thì hắn sẽ chấp nhận cả hai.
Ngô Khảo Ký ôm ghì lấy không buông bỏ, và những hành động của hắn từ đầu đến cuối kinh dị là có thể đánh động được cả Ảnh.
Ngay cả mặt trái thứ nhân cách của Từ Huy cũng cảm thấy….
người đàn ông này đáng giá.
Nhưng hai bên có một thỏa thuận, Ngô Khảo Ký sẽ không ép buộc hay cố tình cùng Từ Huy chuyện đó, vì Từ Huy luôn mặc cảm với thân thể của mình, và Ảnh là một phương pháp gần như thôi miên đoạn trí nhớ này, chỉ lúc nào Ảnh chủ động thì Từ Huy mới nghĩ đến những thứ kinh khủng kia mà thôi.
Tức là tất cả những mặt trái cảm xúc của cơ thể này đều là Ảnh nám giữ , khi nàng chủ động thả ra thì Từ Huy mới cảm thấy nó.
Đấy là lý do tại sao phần lớn thời gian Từ Huy gặp Ngô Khảo Ký toàn trong trạng thái tưng tửng, nhí nhảnh, vô tim vô phổi.
Còn ảnh chính là đại diện của quyền mưu, thủ đoạn, căm thù, v.v….
và một điểm khá… đặc biệt… trong … các cảm xúc mặt trái này có cả… tình dục.
Tức là, nếu Ngô Khảo Ký muốn thỏa mãn hay gì đó tìm đến Ảnh, còn về phía Từ Huy, xin Ngô Khảo Ký hãy lảng tránh vấn đề này.
Khụ khụ… Ngô Khảo Ký dĩ nhiên đồng ý với những điều khoản này rồi.
Hắn không thể không đồng ý a vì hắn cũng bị động..
Nhưng nói thật cho dù đã ‘chinh phục’ được Ảnh, nhưng hắn vẫn sợ gặp Ảnh.
Mặc dù Ảnh rất hạn chế , chỉ có thể hoàn toàn “xuất hiện” trong căn phòng kia.
Còn nếu bên ngoài Ảnh chỉ có thể ảnh hưởng đến một bộ phận cảm xúc của Từ Huy mà thôi.
Cũng là cái phúc trong cái họa, Ngô Khảo Ký thử nghĩ nếu Ảnh có thể tự do hiện thân thì… Ngô Khảo Ký hắn rất rất phiền toái.
Ảnh chủ động đòi gắp hắn tối nay, Ngô Khảo Ký lại run lên… ôi…
“ Đại Ca, Đại Ca…” — QUẢNG CÁO —
Tiếng gọi từ xa vọng lại làm cho Ngô Khảo Ký chợt tình.
Hắn lúc này rất giống kiểu vương tử ấn độ, Ngồi võng tre có lọng che nắng.
Xung quanh có hoa quả ước ép cùng mĩ nhân trong lòng.
Ngô Khảo Ký thích cảm giác này, dù sao hắn cũng là phú ông, hoang phí một chút không phải vấn đề..
“ A..
Chị dâu ..
chị dâu ở… tiểu đệ chào chị dâu..” Người vội vã xuất hiện đó là Jayavirahvarman II to cao đen hôi.
Có điều dạo này hắn đã chăm tắm rửa, đầu tóc gọn gàng theo kiểu người Đại Việt, quần áo lúc nào cũng đầy đủ Giao lĩnh lụa nhìn khá lịch sự.
Đặc biệt râu đã cạo, lộ ra khuôn mặt khá nam tính và dễ coi..
mặc dù da đen xì.
“ Em gái nuôi chào anh chị…” Một người con gái mặc võ phục anh khí bừng bừng chắp tay cúi người.
“ Ôi dào Mỹ Dung sao… đã là người nhà ngươi đừng có dùng lễ nghi như vậy, thân cũng sắp làm vương phi của một quốc mẫu nghi cả một quốc sau này không được như vậy..” Ngô Khảo Ký cười cười trách mắng.
“ Lễ không thể bỏ, dù Dung có là vương hậu đất Angkor đi nữa thì đại ca vẫn là đại ca.
Công chúa vẫn là tỷ tỷ….” Mỹ Dung khiêm khắc và nghiêm túc nói…
“Đúng ..
đúng lễ không bỏ..” Jayavirahvarman II đứng một bên bập bẹ tiếng Việt nói.
“ Ngọng thì nói ít thôi… nghe lời vợ ngươi một chút trường sinh bất lão…” Ngô Khảo Ký vui vẻ cười lớn..
Lý Từ Huy vùng vằng từ trong lòng Ngô Khảo Ký đứng dậy mà kéo Mỹ Dung ra một góc nói chuyện.
“ Đại ca, cái chõng này … quá xấu xí… Sau này ta gửi một cái tốt cho đại ca…” Jayavirahvarman II vẻ mặt khinh bỉ nhìn Ngô Khảo Ký.
Hắn là biết vị Đại Ca này giàu như thế nào.
Vậy mà dùng cái chõng tre, sau đó lợp một mái lọng có phủ vải… thô…
Con mẹ nó đây là giả nghèo giả khổ, đánh mất thân phận trần trụi.
Jayavirahvarman II nghĩ lại khi mình ở Sri Kottabun, chõng của hắn làm bằng gỗ tốt nhất, sơn son thiếp vàng 8 người khiêng.
Mái phủ bằng gấm, giường trải lụa là, bên cạnh là rượu ngonm mĩ nữ và hoa quả đồ lạ.
Nhìn vị này đại ca hắn cảm thất như nhìn tiểu quý tộc ở Sri Kottabun , nghèo khổ, bủn xỉn.
“ Nhà nghèo a, biết làm sao bây giờ, có tận ba đứa em không nên thân bòn rút.
Ngươi rút một bả, Tam đệ vừa rút thêm một bả, Tứ đệ gửi thư xin thêm một bả.
Tất cả đều kí nợ chưa trả tiền… Ta không tiết kiệm không được…” Ngô Khảo Ký làm ra vẻ sầu mi kiếm khổ.
Jayavirahvarman II trợn mắt há mồm chỉ Ngô Khảo Ký mà không nói được gì, tiếng Việt của hắn rất tiến bộ nhưng hay bị bí từ.
Đây rõ ràng là dối trá trắng trợn.
Nói chung Jayavirahvarman II biết kết nghĩa xong thì vị đại ca này rất thoải mái, tiền hàng cho nợ rất nhiều, nhưng so với khối tài sản của vị này thì đó là cọng lông a.
Đây trần trụi dối trá.
“ Bao giờ xuất phát…” Ngô Khảo Ký trầm ngâm hỏi.
“ Ba ngày sau đệ xuất phát đi về Hương Sơn Huyện rồi từ đó tiến về Sri Kottabun” Jayavirahvarman II ánh mắt hưng phấn mà trả lời, hắn đợi ngày này đã 4 tháng nay rồi.
“ Theo như ngươi dự kiến bao giờ tới Sri Kottabun?” Ngô Khảo Ký lại hỏi.
“ Bẩm đại ca, khi đến chúng ta còn lạc đường tron núi mất 2 tháng mới tới được Vân Sơn, nhưng lần này trở về có ….
Có..
la bàn, có người dẫn đường.
Không đến một tháng sẽ tới nơi…” Jayavirahvarman II khẳng định chắc nịch.
— QUẢNG CÁO —
100km đường chim bay đi mất 1 tháng, Ngô Khảo Ký đủ hiểu con đường này gian nan như