Thành chủ của chúng ta ưu, giờ hắn đang bận sứt đầu mẻ trán với 3000 nô lệ chiến binh cùng cả vạn người nhà của họ.
Thằng anh em kết nghĩa trời đánh kia mang đến cho Ngô Khảo Ký đúng là hàng tốt, nhưng chỉ nhìn mà không ăn được.
Điều này càng khiến Ngô Khảo Ký bực mình khó chịu.
Đám này rõ ràng là một lực lượng hải quân rất mạnh lúc này, nhưng Ngô Khảo Ký không thể độc lập tin tưởng dùng họ lúc này.
Nếu pha trộn họ cùng lính Việt lại càng không ổn vì ngôn ngữ khác biệt, hệ thống cờ hiệu trên biển hai bên khác biệt, cách tác chiến khác biệt.
Trộng lẫn vào nhau chỉ thêm loạn sức chiến đấu tổng có khả năng giảm xuống dưới mức bình thường.
Ngô Khảo Ký ẩn ẩn có cảm giác thằng nghĩa đệ này trấn áp không nổi các vùng hắn chiếm đóng cho nên tống khứ bọn này đến Bố Chính.
Một đó chính là đánh trúng tâm lý đang khát người của Ngô Khảo Ký, hai giảm bớt quấy nhiễu nội loạn phía sau lưng những vùng đất Medang chiếm đóng.
Như vậy Medang sẽ có thể tập trung hơn vào tiền tuyến phức tạp.
Cuối cùng là giảm đi gánh nặng lương thực, chỗ này cộng cả người nhà của 3000 chiến binh là vạn người cả già trẻ trai gái.
Số lượng này đã chiếm đến gần 20% tổng dân số Bố Chính rồi.
Cỗ nhân lực này khá khổng lồ và nếu không sử dụng chỉ để ăn no chờ chết thì đó là một tổn thất vô cùng nặng nề đối với Bố Chính tại thời điểm này.
Tất cả các nhân viên khác đều bận rộn vô cùng do đó không có cách nào khác.
Ngô Khảo Ký đành phải tự mình “ vất vả bố trí” đám người Mã này.
Đầu tiên chính là tạm thời an trí cuộc sống cho đám người này và tuyên bố chính sách áp dụng cùng nô lệ người Mã.
Thứ nhất cứ 10 hộ góp lại thành một thập, 10 thập thành nột đô, mười đô thánh một suất.
Một hộ chạy trốn chém một thập, một thập chạy trốn chém một đô, một đô chạy trốn chém cả suất.
Đây là thiết luật và không có đường bàn lại.
Nghe có vẻ rất rùng rợn, nhưng nếu ngươi không nghĩ đến chạy trốn thì cũng không cần quan tâm luật này.
Thứ hai, người nào được chọn ra nhập quân ngũ thì nhà được cấp ruộng đất, thuế giảm một nửa, sau ba năm phục vụ quân đội toàn gia sẽ được giải trừ thân phận nô lệ, thích đi hay ở Bố Chính tùy.
Kể cả lúc ấy người muốn về Mã Lai thì bản thành chủ cũng cấp thuyền cho các ngươi đi.
Những người nhập ngũ nếu lập được quân công thì thời gian 5 năm nô lệ sẽ giảm dần tùy vào chiến công.
Nếu tử chiến thì toàn gia ngay lập tức giải trừ nô lệ thân phận và trở thành người tự do.
Những nô lệ binh sĩ vẫn được trả lương như sương binh đầy đủ, không phân biệt đối xử.v.v….
Còn về phần những gia không được chọn vào quân ngũ thì phải lao động như xây thành trì, xây đường xá, cầu cống, cũng như hoạt động trong các nhà máy kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Lương trả như người bình thường không ăn bớt một xu.
Nhóm này sau 10 năm nô lệ sẽ giải trừ thân phận tự do.
Quan trọng nhất đây là vấn đề cá nhân, ai có thể học tập tốt, đọc thông viết thạo và nói tiếng Việt.
Thông qua được khảo hạch của thành chủ thì ngay lập tức giảm đi hai năm nô lệ, áp dụng tất cả đối tượng.
Nói chung, chính sách là nhân từ vô cùng, chỉ có một điểm quan trọng nhất cần ghi nhớ, không rời khỏi nơi mình được phân phối sinh hoạt, nửa tháng báo cáo một lần với quan viên quản thuộc nơi họ sinh sống.
Còn lại các đãi ngộ thực chất không khác gì dân Bố Chính là bao.
Và điểm trọng yếu thứ hai đó chính là ra nhập quân ngũ và học tiếng Việt thành thạo.
Nếu đạt được cả hai thứ này thì thời gian nô lệ lập tức giảm một mảng lớn tận 7 năm thời gian.
Một bên là mạo hiểm chạy trốn khỏi thiên đường để quay về quê cha đất tổ đã bị tàn phá với cái giá phải trả có thể là tính mệnh.
Không bị ông chủ đuổi giết thì quãng đường vạn dặm biển khơi há có thể dễ đi.
Một bên khác là chấp nhận an cư nơi này với chích sách đối sử nhân từ, quan trọng là nếu cố gắng thì rất nhanh họ sẽ thoát thân phận nô lệ.
Người ngu cũng hiểu họ nên chọn gì.
Nhưng vấn đề lại nảy sinh.
Thành chủ chỉ chọn 1000 binh sĩ “nghe lời” nhất, trong khi họ có tới 3000 binh sĩ chuyên nghiệp.
Đây là một sự cạnh tranh rất….
khó khăn… Nếu bảo đám binh sĩ này khoe kỹ năng, khoe sức mạnh rồi từ đó lựa chọn thì họ còn hiểu mà làm.
Nhưng nếu bắt họ show độ ngoan ngoãn thực họ không hiểu phải làm thế nào… chẳng nhẽ hằng ngày bò lê theo thành chủ liếm chân để chứng minh bản thân ngoan ngoãn?
Chính sách này có thể nói là rất nhân đạo rất ưu đãi đối vơi nô lệ, nhưng nó lại không thể áp dụng cho tất cả nô lệ sau này đến Bố Chính được.
Người Mã quê hương của họ rất xa, Tam Phật tề cách Bố Chính tầm 500km đường biển, nói thật nếu không có thuyền lớn thì đừng mong trở lại quê hương, chạy trốn đó là điều xa vời đối với những nô lệ này.
Nếu chạy đường bộ thì chạy đi đâu? Nơi này có chỗ nào họ quen thuộc? .
Khu lều trại tạm thời , một gia đình 5 thành viên người Mã.
— QUẢNG CÁO —
“ Ba sấp nhỏ, hôm nay ngươi đi nghe thông báo thế nào?” Người phụ nữ đang nhìn trượng phu của mình mà mong chờ, lúc này người Mã đang băn khoăn rất nhiều về số phận của mình.
“ Ta đang rất bối rối…” Người đàn ông lực lưỡng cau mày khẩy khẩy đống lửa nhỏ, bên treo một chiếc nồi gang nhỏ, bên trong có chứa một đám cháo quánh quánh hơi vàng nhạt.
“ Tại sao lại bối rối… luật lệ rất khắc nghiệt?” Người phụ nữ lo lắng….
“….” Người đàn ông câm nín lắc đầu….
“ Không phải… ta sợ mình nghe nhầm….
vì ta nghe đi nghe lại thì có cảm giác chúng ta đến đây để làm địa chủ chứ không phải làm nô lệ….
cái này… Không được, để ta qua lều của Duli hỏi lại, ta sợ mình nghe nhầm,… Mẹ sấp nhỏ cùng các con ăn trước đi…” Người đàn ông bật dậy đi ra ngoài…
“ Mẹ mẹ… ăn được chưa… thơm quá…” Đứa nhóc trai nhỏ nhất mới 4 tuổi nhảy nót bên nồi.
Gia đình này thật may mắn, một đứa nhỏ như vậy mà có thể sinh tồn trong quá trình vượt biển…
“ Ăn đi” người mẹ từ ái vuốt ve con trai rồi múc cho hắn một bát cháo nhỏ bằng gốm.
Nàng thổi thổi qua cho lướp cháo nguội đi..
“ Phù Phù… ngon ngon ngon,, thơm… thịt thơm…” Đứa nhỏ húp một miếng rồi la toáng lên…
“ Ngốc..
cái này là bột không… làm gì có thịt..?” Người chị mười tuổi gõ cho tên này một cái đau điếng…
“ Oa,… oa,… Nazli ngu ngốc …Nazli ngu ngốc trong cháo có thịt, ngươi ăn thử mà xem..” Đứa nhỏ đứng dậy một tay xoa đầu một tay ôm bát cháo chạy vòng… chỉ vào chị hắn mà mắng..
“ Arjuna… ngu dốt ngươi đứng lại cho ta…” người chị gái chuẩn bị đuổi theo thì bị giữ lại.
“ Nazli… đừng làm rộn, thứ này có thịt, rất thơm thịt…” Người anh trai đã 13 tuổi có vẻ điềm tĩnh hơn nhấm nháp cháo….
“ Ưm… rất ngon..”…
Bọn họ ăn là món nấu lương khô thành cháo, ngũ cốc thịt.
Thực tế đám này Ngô Khảo Ký đã cấp lương cho họ ăn đủ 1 tuần, nhưng thịt cá thì khó cấp đủ, thời này kỹ năng đánh bắt cá biển vẫn chưa hình thành một nền công nghiệp, sản lượng là không đủ cung cấp đạm cho toàn bộ dân chúng bố chính.
Chăn nuôi lợn cùng gia cầm cũng chưa đi vào quy củ, đa số nuôi thả …tự nhiên.
Ngô Khảo Ký chưa có thời gian chăm lo việc này cho nên lượng đạm từ thịt cá dành cho người dân vẫn là hạn chế lắm, đột nhiên có thêm hơn 1 vạn dân khiến cho nhu cầu về protein ở Bố Chính tăng chóng mặt.
Tạm thời cách giải quyết vẫn là nhà máy chế biến thực phẩm duy nhất của Bố Chính.
Ở đây cái mẹ gì họ cũng nghiền nhỏ rồi đúc vào lương khô.
Cho nên tận dụng tối đa được protein thu được qua nội tạng thậm chí một số loại da động vật như da lợ, da gà v.v… — QUẢNG CÁO —
Đặc biệt như cá trích biển nhỏ bé