Chính Hòa Huyện lúc này thực sự… có một chút gì đó phát triển theo chiều hướng là nơi ăn chơi , tiêu tiền.
Còn về phía Bố Chính thành lại có vẻ phát triển như một trung tâm công nghiệp.
Điều này có vẻ khá vô lý khi mà trung tâm chính trị, quân sự cũng đặt ở Bố Chính luôn.
Có lẽ điều này hiếm gặp ở thời hiện đại, nhưng nó lại “ ngang nhiên” xuất hiện ở nơi này.
Nguyên do âu cũng là vì những công nghệ của Bố Chính thuộc hàng bảo mật, cho nên Ngô Khảo Ký chấp nhận sống trong ô nhiễm, khói bụi, sự ồn ào đinh tai nhức óc đến từ các xưởng, nhà máy.
Hắn không thể di chuyển các nhà máy đi quá xa Bố Chính, điểm này sẽ khó khống chế và nếu chỉ một trong số công nghệ của hắn thoát ra thì..
đùng… cả thế giới biến thiên và biết đâu đó một tá tầm vài chục thằng xuyên cùng thăm hỏi nơi này.
Chính vì nguyên nhân trên, trong khung cảnh bụi khói, công xưởng thì không thể mọc lên những khu vui chơi giải trí được.
Lựa chọn đẹp nhất để phát triển một thành phố dịch vụ đó là Tòng Chất chỉ cách Bố Chính 20 dặm về hướng Đông Bắc.
Nhưng… điều đó là không thể..
vì… Chính Hòa còn có một tên gọi khác… thành Từ Huy, cái thành này chủ nhân là ai? Nàng để cho Tòng Chất cướp đi cơ hội phát triển của mình? Dĩ nhiên là….
KHÔNG THỂ.
Chính Hòa sau khi xây dựng hoàn tất chỉ trong hai tháng đã nổi lên các dịch vụ sau.
Ngân hàng Từ Huy, Nhà hàng ăn uống, Khách sạn, Quán café ..
à nhầm quán trà, Nhà hát kịch, và cả thanh lâu.
Trong đó Tất cả các dịch vụ đều là của công thuộc về tài sản của Từ Huy, chỉ riêng thanh lâu không phải do nàng mở ra.
Ngược lại Từ Huy cực kỳ phản đối thanh lâu nhưng cuối cùng cả Ảnh cùng Từ Huy không thể không chấp nhận hiện thực đó chính là cấm không được.
Việc mua bán phụ nữ ép tiếp khách là phạm pháp cực kỳ nặng ở Bố Chính và có nguy cơ bị chém, rất nhiều ổ Thanh Lâu ở Bố Chính đã bị Ngô Khảo Ký dẹp sau khi “bị” Từ Huy yêu cầu.
Nhưng vấn đề đó là có đến hơn 200 kỹ nữ không biết làm gì ngoài việc bán sắc kiếm tiền.
Họ đã làm công việc này từ lâu cho nên giờ đây đã giải phóng 400 người nhưng có đến một nửa tự lén lút hoạt động.
Họ không muốn lao động kiểu “vất vả” mưu sinh.
Tình hình chở nên còn loạn hơn cả lúc có lầu xanh, vì những pha ăn bánh quỵt tiền, những pha đánh ghen gia đình cãi vã dẫn nhau công đường ngày một nhiều.
Cuối cùng cực chẳng đã Ngô Khảo Ký đành phải phê duyệt đây là một ngành kinh doanh hợp pháp và đóng thuế như bình thường.
Quản lý là từ bố chính, xây dựng thanh lâu thuộc chính quyền.
Kỹ nữ muốn hoạt động phải đăng ký, khám sức khỏe định kì đủ điều kiện mới được hành nghề.
Tất cả đều là tự nguyện.
Nghiêm cấm tất cả hành vi ép buộc, nghiêm cấm hình thức tiếp khách chui tại gia, tất cả được thống nhất quản lý tại một tòa thanh lâu to tổ bố xây dựng trong thành Chính Hòa.
Nơi này có bảo vệ, có nhân viên quản lý để tránh lộn xộn.
Thanh lâu hoạt động như công ty, các nhân viên ký hợp đồng làm việc với các điều khoản.
Có ca làm việc đàng hoàng, sáng về ngủ tổi đi làm… khự khự.
Bài bạc ở Bố Chính bị cấm hoàn toàn, nếu người Bố Chính bị phát hiện cờ bác sẽ bị trục suất Bố Chính vĩnh viễn.
Nhưng Chính Hòa lại có sòng bạc to tổ bố luôn.
Sòng bạc này chỉ phục vụ khách có visa ngoại Bố Chính.
Không tiếp người bản địa.
Tức là thương nhân đến Bố Chính buôn bán, muốn giải trí thì qua Chính Hòa, có đầy đủ từ A-Z.
Thanh Lâu Chính Hòa..
Một căn phòng khá sang trọng..
nhẹ nhàng lịch thiệp.
Nhưng nơi này chỉ có các món ăn cùng rượu, chưa thấy một bóng hồng nào xuất hiện..
“Văn Tích huynh, Văn Thả huynh..
Trung Hiến huynh… mọi người mạnh giỏi…” Người bước vào căn phòng là Lê Văn Toản hắn chắp tay cười tự nhiên chào hỏi mọi người có mặt ở nơi này.
“Văn Toản Đại Nhân…” Một đám tầm 6-7 người trẻ tuổi đứng dậy làm lễ đáp lại một cách cung kính.
“ Ài ài… mọi người cũng là quen biết cũ, làm gì phải dùng lễ quan trường… hôm nay ở đây nới chuyện tư… chuyện tư…” Lê Văn Toảng xoa tay cười xì xòa….
“Mời đại… à … mời Toản huynh thượng tọa”
Nói là không nên khách khí nhưng tên Văn Toản này ngồi ngay vào vị trí chính chủ mà không mấy ngại ngùng, mọi người xung quanh này vây quanh hắn có vẻ như coi hắn là trung tâm.
Cùng lúc này ở Trà Quán cách Thanh Lâu không xa cũng là một phen gặp mặt… Người chủ sự ở đây không ngờ là Vũ Tường Yên cùng một đám 5-6 người văn vẻ nho sĩ.
“ Tường Yên huynh, chúng ta đã chờ ở nơi này mấy ngày rồi mà Thành Chủ vẫn chưa tiếp kiến, liệu có gì sai lệch?”
“ Không lo không lo… Thành chủ là người trọng hiền tài, chẳng qua người đang rất bận một số công việc hệ trọng, chắc một hai ngày nữa sẽ có tin tức thôi..”
“ Cảm ơn Tường huynh cho biết, nhóm chúng tôi đúng là đặt hết hi vọng tương lai vào Tường huynh… “ Một người khác lên tiếng..
— QUẢNG CÁO —
“ Các vị không cần lo lắng, Tường tôi đã tiến cữ các vị cộng cộng thêm thông qua chỗ đó Lý Thái Úy đảm bảo việc vạn vô thất thất… nhưng tôi phải có mấy việc cảnh báo các vị về Bố Chính… nơi này khác với những chỗ khác… muốn làm quan nơi này….”
Cùng lúc đó bên Thanh Lâu nhóm.
“ Toản huynh, ngày hôm nay hình như nhóm người của Tường Yên đại nhân cũng họp bàn bên Trà Lâu quán…” Một vị mặt chữ quốc lên tiếng thông báo..
“ Hừ ..
kệ bọn hắn, bọn hắn đi dương quang đạo chúng ta đi độc mộc đường, không cần phải liên quan nhau… Nhưng các vị cần phải nhớ một điều, các vị là Toản tôi tiến cử với chủ công.
Do đó đại gia phải cố gắng làm việc.
Ở Bố Chính chỉ quan trọng kết quả công việc tốt, không quan trọng nói hay nói dở.
Cho nên các vị bỏ thói hồ hồ chi dã sách nho mà thực tâm nghĩ cách làm việc.
Không nói nhiều, vinh hoa phú quý Toản tôi không dám hứa nhưng một đời ăn mặc thê thiếp thoải mái Toản tôi dám chắc…” Lê Văn Toản nghiêm túc nói chuyện…
Thì ra đây là hai nhóm hàn môn người ngày xưa là bạn học, bạn tốt hoặc có quan hệ với hai tên Vũ Tường Yên, Lê Văn Toản.
Nhận thấy cơ hội sau chiến tranh Bố Chính sẽ có biến thiên rất nhiều, cho nên hai tên này tính toán trước.
Bọn hắn đề của một loạt danh sách hàn môn với Ngô Khảo Ký nhằm đến trước Bố Chính chiếm vị trí.
Nếu mọi chuyện thuận lợi đến khi nắm được Ma Linh Địa Lý trong tay thì hai tên này sẽ tung phe cánh qua hai vùng đó.
Nếu chờ chiến tranh xong mới điều phối thì quá chậm, sợ rằng bánh sẽ bị chia hết rồi.
Tức là Vũ Tường Yên, Lê Văn Toản ẩn ẩn coi “ nơi này” thành thành một phương chư hầu và hai tên này tự coi mình là tả hữu thừa tướng cho nên tích cực ráo riết thành lập đảng của mình bên trong thế lực của Ngô Khảo Ký.
Họ rất khôn mà không lôi kéo phe quân đội, phe quân đội chỉ có thể nằm trong tay Chư Hầu người làm chủ.
Bọn hắn dám dánh chủ ý chính là chết lúc nào không biết.
Nhưng dân chính quyền lực cũng rất lớn, lợi ích lại càng đại.
Cho nên đám này bắt đầu vì tương lai tính kế nhau.
Ẩn ẩn hai nhóm bắt đầu cạnh tranh đấu đá.
Tất nhiên đám hàn môn này vì có quan hệ tay trong với Vũ Tường Yên, Lê Văn Toản cho nên sẽ nhận được một số thông tin tích cực từ Bố Chính, khiến cho đám Hàn môn này thực tâm thực dạ muốn tới nơi này lập nghiệp.
Nhân số không nhiều nhưng khá chất lượng, ít nhất là biết làm việc.
“ Nhóm quan lại bất nhập lưu kia là..? Quay lại Trà quán lúc này Vũ Tường Yên đang hỏi “đảng” của mình về một nhóm không nhỏ tiểu quan lại cũng xuất hiện trong đợt này.
“ À việc tấu chương của Ký Châu Mục tới Lại Bộ xin người cũng đã kinh động một số người.
Đa phần con em thế gia đệ tử khính thường, chỉ có chúng tôi vì được dặn dò trước nên nhanh tay ứng tuyển, nhưng có không ít tiểu quan bất nhập lưu xuât thân thương nhân, công tượng cũng ứng tuyển.
Bọn hắn coi Ký Châu Mục chính là cha sinh mẹ đẻ đâu…” Một người trong đảng trả lời.
Hắn nói không sai, tấu chương của Ngô Khảo Ký trước đây đã mở ra không biết bao nhiêu cơ hội cho tầng lớp thợ chủ công cùng tiểu thương.
Đám này không ít người bộc lộ tài năng để leo lên những chức quan bất nhập lưu tòng bát phẩm… quan bé hơn hạt vừng.
Nhưng chỉ như vậy họ cũng đã coi Bố Chính Châu Mục đó là người tái sinh cho họ rồi, công lao không kém cha mẹ sinh thành.
Lần này số tiểu quan lại xuất thân công tượng, tiểu thương đăng ký ứng tuyển đi