- Cái...!cái này là?
Đám lưu dân nhìn vào các tấm sạp được bày ra trước mắt, phía trên sạp là những chiếc rổ tre đựng những nắm cơm tối đơn giản.
Chỉ là những nắm cơm tầm thường lúc này trong mắt đám lưu dân vào thời điểm hiện tại chính là mỹ vị trần gian.
Đỗ Anh Vũ vuốt ve cằm nhỏ, nhìn đám người này ánh mắt mờ mịt, không hiểu rõ liền ha hả cười, chỉ vào một bên sạp đồ ăn rồi nói:
- Người trong thành không cứu các ngươi, vậy ta cứu! Nhưng trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí cả, muốn ăn sao? Được! Hắc hắc!
- Nhìn thấy đất bùn ngoài kia không, mỗi người lấy vải bố, bọc lấy bùn đất rồi ném về phía chân tường thành cho ta, mỗi mọt bọc đất là một nắm cơm, già trẻ không gạt! - Đỗ Anh Vũ vừa nói vừa chỉ tay, hướng ánh mắt của đám người về phía đống đất ven sông, ở nơi đó cũng đã có sẵn các loại vải bố, chỉ cần tới bốc đất ném vào bên trong rồi bó lại là được.
Đám lưu dân thấy thế đều sửng sốt.
Đơn giản sao? Nghe thì rất đơn giản nhưng sự thật đấy chính liều mạng đổi lấy miếng ăn.
Trên tường thành có binh lính thủ vệ, bọn hắn tự nhiên sẽ không để cho đám lưu dân này dễ dàng tiến tới chân thành chứ đừng nói tới đắp đất làm đường.
- Thế...!thế nhưng...!người trên thành sẽ bắn chết chúng ta?
Từ phía lưu dân có kẻ run giọng sợ hãi, nói:
Đỗ Anh Vũ tự nhiên chẳng phải thiện nam tín nữ, nụ cười mỉm vẫn hiện hữu trên môi, hắn chỉ đơn giản hồi đáp:
- Không làm sao? Vậy thì ở đó chết đói đi! Không có lựa chọn thứ 2, các người suy nghĩ có kĩ vào!
Cả đám lưu dân lúc này lại lâm vào trầm ngâm tự hỏi.
Đúng vậy!
Bọn hắn còn có lựa chọn nào khác sao?
Không có!
Hiện tại đám người này vẫn còn giữ lại được 1 hơi
tàn vì trước đó đám Tráng binh vẫn cung cấp cho ít cơm thưa canh cạn để duy trì sự sống, nhưng hoàn toàn không đủ no!
Cả ngày nay lưu dân đã không có miếng cơm nào vào bụng, cứ cái đà này tất cả đều sắp chết hết rồi.
Vì mạng sống, bọn hắn dám liều!
Đứng tại cửa doanh, Đỗ tiểu tử híp mắt, đảo qua nhìn đám người khuôn mặt dần lộ vẻ quyết tuyệt liền cười lạnh.
Nhân tính chính là vậy.
Từ đạo hữu bất tử bần đạo.
Đứng trước hoàn cảnh sống còn, thì chỉ cần có một cơ hội còn sống, bọn hắn cái gì cũng dám làm.
Hiện tại Đỗ Anh Vũ cảm thấy thổi gió cũng đủ rồi, hắn quyết định ném ra thêm chút bảo hiểm, thanh âm đều đều, từ tốn phát ra tựa như mê dược dụ dỗ người ta:
- Lính trên thành một ngày một đêm chiến đấu đã thấm mệt, mũi tên bọn hắn cũng đã dùng hết, hiện tại chính là lúc bọn hắn yếu ớt nhất, cũng là cơ hội duy nhất của các ngươi! Ta ở đây tăng thêm định mức, nếu có thể cắt xuống một đầu lính, thưởng 1 là Lạng bạc, chặt xuống đầu quan viên, thưởng 1 mẫu đất, 1 tòa lâu thự...!thế nào, đủ hào phóng chưa?
1 lạng bạc 1 đầu lính?
1 mẫu đất, 1 tòa lâu thự 1 đầu quan viên?
Đám lưu dân đều âm thân nuốt nước bọt, tính toán hiện tại cái mạng của mình liệu có giá như vậy không?
- Đặc biệt, nếu các ngươi không may chết trận, tài sản các ngươi vừa kiếm được sẽ giao lại cho gia đình vợ con, ngoài ra còn có thêm định mức tự trận không kém binh sĩ khác, thế nào! - Đỗ Anh Vũ thản nhiên nói tiếp, tựa như tán tài đông tử, không một chút nghĩ suy.
Đám lưu dân quay lại nhìn nhau, rồi nhìn thân nhân của mình đang đói khổ đứng đó.
Rất nhanh liền có một số kẻ hạ được quyết tâm, tiến lên phía trước, nắm lấy nắm cơm trên sạp.
Cho lên miệng nhai nuốt lấy.
Bố mày liều!
...
Ngày xưa từng người nói với Đỗ Anh Vũ một câu thế này.
“Đừng làm người tốt, hãy làm người có giá trị!”
Đỗ Anh Vũ cảm thấy không sai.
Người tốt sẽ phải hi sinh, người có giá trị luôn được bảo vệ, đó là nghịch lý, nhưng cũng là sự thật.
Cái gì?
Khi hết giá trị sẽ bị vứt bỏ sao?
Vậy thì hãy luôn tạo ra giá trị mới, hoặc tạo ra thật nhiều giá trị không phải là xong rồi sao?
Hôm đó, Hoàng Thành từng quỳ xuống cầu xin Đỗ Anh Vũ cứu lấy đám người này.
Đỗ tiểu công tử chỉ đơn giản đáp lại rằng:
“Hắn sẽ chỉ vớt những thứ có giá trị!” — QUẢNG CÁO —
Vậy thôi!
Hiện đại Đỗ tiểu tử đang cho đám lưu dân này một cơ hội chứng minh giá trị của mình, chỉ cần bọn hắn làm được, Đỗ công tử tự nhiên sẽ giữ lời.
Hoàng Thành nhìn cảnh tượng trước mặt, nhìn gã thiếu niên sắc mặt tỉnh bơ, quăng ra tiếng ngụm đồ ăn cho đám lưu dân tựa như đang ném thóc cho gà, nhìn thấy điều này, thần sắc trên khuôn mặt của họ Hoàng thập phần phức tạp.
Trong mắt Hoàng Thành thì gã thiếu niên này tựa như một con ác ma đang chơi đùa với cảm xúc của con người.
Trước dồn đám người này vào tuyệt cảnh, sau lại cho bọn hắn hi vọng về ngưỡng cửa thiên đường.
Để rồi khi cái “thiên đường” đó đóng chặt, khi đám người bắt đầu thù ghét “thiên đường”, hắn lại xuất hiện như một đấng cứu thế, lại một lần nữa ném ra hi vọng
Nhưng lần này là với điều khiển giúp hắn phá hủy “thiên đường”!
Mà kể cả có biết rõ thiếu niên này là ác quỷ đi chăng nữa thì bọn hắn vẫn sẵn sàng bán đi linh hồn của mình, chỉ để đổi lại một cơ hội sống tiếp cho bản thân, cho gia đình.
Bọn hắn sai sao?
Không hẳn!
Tham sống sợ chết là bản chất của con người.
Bản thân Hoàng Thành hắn cùng là kẻ như vậy, vậy thì hắn là có tư cách gì mà đi phán xét người khác cơ chứ?
Nghĩ đến đây, họ Hoàng chỉ thể cười tự giễu.
Thấy tên thuộc hạ tâm lý có chút bất thường, Đỗ Anh Vũ hắn cũng chẳng quan tâm nhiều lắm.
Vỗ vỗ vai Hoàng Thành, kéo hắn trở về với thức tại, Đỗ Anh Vũ nhìn bộ dạng ngơ ngác của hắn liền cười nói:
- Chuẩn bị đi!
- Vâng! - Hoàng Thành chắp tay đáp rồi lui đi xuống.
Mọi thứ đã sẵn sàng, hiện tại Đỗ Anh Vũ bản thân là phải làm một việc cuối cùng.
Nghĩ đến đấy, hẳn ngẩng đầu lên gọi:
- Người đâu?!
Gần như ngay lập tức, một gã thanh niên gầy gò chạy tới, khom người nói:
- Có tiểu nhân! Công tử cần gì?
Đỗ tiểu công tử chớp chớp đôi mắt, nhìn tên thanh niên trước mặt, hắn chính là kẻ lúc trước nhận lệnh từ Đỗ Anh Vũ mà báo tin giả cho cả Liễu Xuyên lẫn Nông Chí Hùng, giúp đỡ Đỗ Anh Vũ đẩy lên cuộc chiến lần này.
- Ngươi là...
- Tiểu nhân Nông Sở Vọng, tham kiến Đỗ sứ quân.
- Ta nhớ ngươi rồi! - Đỗ Anh Vũ gật đầu, cũng không có nhiều lời, tai vách mạch rừng, hiện tại thân ở trong quân doanh của người Tráng, Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân vẫn là nên kín tiếng một chút, hắn nhìn Nông Sở Vọng, giọng nhàn nhạt nói:
- Giúp ta tìm Nông, Hoàng hai vị tộc trưởng, nói ta có chuyện muốn bàn, mời bọn họ tới soái trướng một chuyến.
- Rõ! - Gã họ Nông chắp tay rồi lui nhẹ ra ngoài.
Bản thân Đỗ Anh Vũ cũng đi tới soái trướng ngay sau đó rồi bình tĩnh ngồi đợi.
Chẳng bảo lâu sau, Nông Chí Hùng cũng Hoàng An Huy hai người này sóng vai nhau mà tới.
Mà kể cũng lạ, hai gã này dường như đi đâu cũng có nhau, cứ như thể một đôi bạn gay vậy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Đỗ tiểu tử nhìn hai người này ý vị đều tự động thay đổi.
Hắc hắc, có mùi là lạ.
Hai gã tộc trưởng có có chút ngờ vực, chẳng hiểu ra làm sao cả, mặc dù không biết tên tiểu tử này đang nghĩ cái gì nhưng chắc chắn không phải thứ gì đứng đắn, Hoàng An Huy khẽ hắng giọng, nói:
- Không biết Đỗ sứ gọi chúng ta hai người tới đây là có chuyện gì?
Đỗ tiểu tử ra hiệu mời hai người ngồi xuống rồi điều chỉnh giọng điệu sao cho phù hợp, hắn dựng thẳng lưng, ưỡn ngực, ánh mắt nghiêm chỉnh khác xa với vẻ bỡn cợt lúc trước, giọng nói ôn tồn cứ thế phát ra:
- Tiểu tử mời hai vị tới đây trước là để tạ lỗi, sau là để giải thích.
Tiểu tử này bỗng nhiên thay đổi khiến hai gã tộc trưởng có chút không thích ứng, Nông Chí Hùng nhíu mày, có phần máy móc đáp:
- Mời Đỗ Sứ Quân cứ nói...
Đỗ Anh Vũ chủ động rót một tách trà, nâng lên, lấy trà thay rượu nói lời tạ tội:
- Nhưng ngày qua thật xin lỗi cùng cảm tạ hai vị tộc trưởng đã chịu đựng tính cách bốc đồng của ta! Ở đây Đỗ Anh Vũ xin lỗi hai vị.
Nói xong, hắn một hơi uống hết, không chờ hai người phản ứng, Đỗ Anh Vũ lại tiếp tục nói:
- Kì thật tiểu tử là có nỗi khổ riêng, hiện tại ta muốn giải thích cho hai vị tất cả mọi chuyện...!— QUẢNG CÁO —
Trong soái trướng, Đỗ Anh Vũ giọng điệu tường hoà, tựa như một người kể chuyện nói ra từng chi tiết trong từng hành động của hắn, coi như giải khai tâm kết giữa 3 người.
Khi câu chuyện xong xuôi, Đỗ tiểu tử lẳng lặng chờ đợi phản ứng từ hai người.
Hoàng An Huy lúc sàng không khỏi cười khổ, đáp:
- Tại sao Đỗ sứ quân không nói rõ từ đầu, chẳng lẽ nghi ngờ chúng ta sao?
- Là tại hạ quá cẩn thận rồi, sợ bên người chúng ta là có gian tế nên không dám bộc lộ quả nhiều, hiện tại còn một bước cuối cùng mới dám nói ra hết, thật sự là cảm thấy bản thân như được giải tỏa.
Nông Chí Hùng sắc mặt rõ ràng khá hơn lúc trước rất nhiều,