Một canh giờ trước, tại doanh trại, bên trong soái trướng.
- Ngươi nói....!đánh đổi?
Nông Chí Hùng nhíu mày, vẻ mặt hiện lên thần sắc không thể tin nổi, ánh mắt chằm chằm nhìn vào tiểu tử trước mắt.
Đỗ Anh Vũ dáng ngồi thẳng lưng, vai hơi buông lỏng, thản nhiên gật đầu, hắn chỉ tay lên trên bàn, phía trên có 1 bộ cung tên, 1 cây Thần tý nỏ, mở miệng nói:
- Mời Nông tộc trưởng thử kéo 1 lần.
Họ Nông dù có phần không hiểu nhưng vẫn chủ động làm theo, trường cung dù hơi nặng nhưng vẫn không phải khó đối với Nông Chí Hùng, thậm chí Thần Tý nỗ hắn cũng chỉ tốn thêm chút sức để kéo nó ra, hắn ngẩng đầu lên, nghi hoặc dò hỏi:
- Rồi sao nữa?
Đỗ tiểu tử bỗng nhiên thần bí cười một tiếng, giọng bình bình đáp:
- Theo nông tộc trưởng nghĩ, một cung thủ bình thường...!là có thể kéo liên tục bộ cung nỏ này trong bao nhiêu lần?
Ách!
Cái này...
Hoàng An Huy ngồi bên cạnh như chợt nghĩ ra cái gì đó, hắn vỗ đùi cái đét, trợn tròn mắt nhìn Đỗ Anh Vũ, khẩn trương nói:
- Là trận đánh lúc ban trưa!!
- Không sai! - Đỗ Anh Vũ gật đầu, hớp một ngụm trà rồi ngồi điềm nhiên nói tiếp:
- Bộ trường cung này một cung thủ bình thường có thể liên tục bắn nhiều nhất 40-50 lần không hơn, trận đánh buổi trưa hôm nay ta đếm rõ ràng, cũng thủ thủ thành đồng loạt loạn bắn vào quân ta mỗi người ít nhất là 40 lượt bắn!
- Vậy cho nên...? - Nông Chí Hùng nhíu máy nghĩ?
Không tốn thời gian của hai người, Đỗ Anh Vũ chớp chớp đôi mắt, trực tiếp cho đáp án:
- Vậy cho nên...!hiện tại, đám cung thủ đó...!tay đã bị phế rồi!!!
“....”
WTF?!!
Nông, Hoàng hai người có chút chấn kinh, quay sang nhìn nhau rồi một lần nữa đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Đỗ Anh Vũ.
Lần này đến lượt 2 tên này chớp mắt liên tục.
Đỗ tiểu tử thì nhún vai, hờ hững nói:
- Cũng bình thường, trong lúc chiến đấu, cơ thể bọn hắn tiết ra endorphin tạo cảm giác Hưng phấn, nên lúc đó bản thân bọn chúng không để ta rằng đã đi quá cực hạn của cơ thể, để rồi khi cơn Hưng phấn đi qua, chỉ còn đau là ở lại, ta đoán hiện tại tất cả đám cung thủ sáng này đều có một đặc chủng là đau nhức cơ, không nhấc tay lên nổi chứ đừng nói đến chuyện cầm cùng lên để bắn, thế nên bọn chúng...!phế!
Hiện tượng này cũng khá bình thường, Đỗ tiểu tử bỗng dưng nhớ đến kiếp trước những buổi đầu đi tập gym, nâng tạ có chút hưng phấn, kết quả ngày hôm sau toàn thân tê liệt chẳng làm nổi chuyện gì.
- Thì ra là vậy! - Hai gã trung niên gật gù, không đó thì mộng bức...
Endorphin là cái mẹ gì?
Vấn đề này Đỗ Anh Vũ sẽ giả vờ như mình chưa từng đề cập tới, tập trung vào chuyện chính, hắn nói tiếp:
- Việc sắp xếp đội hình rời rạc, ngoài để cho bọn hắn cảm giác quân ta yếu nhược, có thể thoải mái ngược sát thì còn có một tác dụng khác đó chính là khó bị trúng tên hơn là khi xếp theo một đội hình cụ thể, hơn nữa lúc leo thành, đơn lẻ từng người nếu bị vô tình bị trúng đá hay gỗ lăn xuống thì cũng chỉ chết lẻ, không có chết chùm.
Nông Chí Hùng thấy Đỗ Anh Vũ lời nói nhẹ như không thì có chút nóng mắt, gặng hỏi:
- Ngươi coi tính mạng của người Tráng chúng ta chỉ là thứ để ngươi tiêu hao lực lượng của địch thôi sao?
- Nông tộc trưởng! Chiến tranh nào không chết người? Chiến thắng nào không có hi sinh, đừng nói người Tráng, cho dù là người Kinh thì khi cần, ta cũng sẽ hi sinh như vậy! - Đỗ tiểu tử chẳng ngại nói thẳng, thể hiện rõ quan điểm...
Hắn không có phân biệt chủng tộc a!
Đột nhiên, Nông Chí Hùng bật cười, sau rồi nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói:
- Ta cuối cùng đã hiểu tại sao lão Bàng ăn thiệt thòi trên tay ngươi rồi, vì cả hai người các người đều là một loại người!
Đỗ tiểu tử từ chối cho ý kiến về lời nhận xét trên, không nói đến chuyện ánh mắt của người khác thế nào hắn không quan tâm, Đỗ công tử hiện tại rất vội, không có thời gian để đôi co về chuyện này, hắn giọng điệu ôn tồn, có phần nhã nhặn, mỉm cười nói tiếp:
- Hoành Châu thành không phải là thành lớn, quân số bên trong tuyệt không quá 2000 binh, vậy ta đoán số lượng cung thủ cũng không thể quá 4-500 người.
Cổng thành Bắc ta ước lượng chiều dài khoảng 30 trượng ( khoảng 140m), trưa nay cung thủ trên thành mỗi người đứng cách nhau 1 thước (0,47m) vậy cả thấy hôm nay có 300 cung thủ đứng thủ thành, chúng ta bỏ ra 1000 bộ binh để phế đi 300 cung thủ, ta cảm thấy đáng!
- Thứ 2, số lượng gỗ, đá trên thành là có hạn, hiện tại tiêu hao cũng đã không ít, ngoài ra Ung Châu thành lớn như vậy chỉ có đến 3-4 vạn mũi tên, ta đoán Hoành Châu Thành số lượng dự trữ hẳn chưa đầy 2 vạn mũi, sáng nay bọn chúng bắn ra đã hơn 1 vạn 2, gần 1 vạn rưỡi, vậy nên chỉ cần tiêu hao nốt số mũi tên còn lại thì Hoành Châu thành sẽ lâm vào tình trạng hoàn toàn không có tên để thủ, các ngươi hiểu đó là như thế nào rồi đúng không?
- Thứ 3, thành cao gần 1 trượng, tầm nhìn tự nhiên sẽ tốt cho việc nhìn xa nhưng có một yếu điểm đó chính là khó nhìn thấy được góc khuất ngay phía dưới chân thành, đặc biệt là lúc nhá nhem xẩm tối, nếu đám lưu dân có thể lén lút nhân lúc trời tối luồn được tới chân thành thì có thể dùng Thổ Công Pháp, đắp đường đất giúp chúng ta lên thành, kể cả có bị phát hiện cũng không sao, có thể để cho bọn hắn giúp chúng ta tiêu hao mũi tên của địch nhân cũng không có tệ!
- Đêm nay trăng thanh gió mát, chúng ta làm thơ...!ách, chúng ta dạ tập, tất có thể lấy được thành này? Hai vị tộc trưởng, các người thấy thế nào?
Trong nhất thời, không gian trong soái trướng trở nên im bặc đến bất thường, đến mức có thể nghe thấy được rõ ràng cả tiếng kim rơi.
Ách! — QUẢNG CÁO —
Các vị, sao lại nhìn ta như vậy?
Đỗ tiểu tử gãi gãi cái mũi, đứng trước ánh nhìn chằm chằm của hai tên tộc trưởng thì có đôi chút ngượng ngùng.
...
Trở lại thời điểm hiện tại.
Tại cổng phía Nam Hoành Châu thành, Đỗ Anh Vũ cùng Nông Chí Hùng sóng vai mà đứng, nhìn trong đêm tối, đám Lưu dân đang chuyền tay nhau những bọc đất rồi ném về phía tường thành, Nông Chí Hùng đột nhiên hỏi:
- Đỗ sứ quân, ngươi nói bọn hắn chắc chắn sẽ phát hiện ra sao?
Đỗ Anh Vũ chắp tay sau lưng, ánh mắt vẫn tập trung nhìn về phía trước, nghe thấy họ Nông hỏi thì gật đầu nhẹ, đáp lời:
- Dù có chúng ta thu hút sự chú ý thì chuyện này sớm muộn cũng bị lộ!
Quả nhiên, một lúc sau, khi cầu đất chỉ mới dựng được quá nửa tường thành thì đã bị lộ tẩy, trên thành đám thủ vệ binh bắt đầu chuyển mục tiêu, đám cung thủ còn có thể kéo được dây dung cũng bắt đầu bắn tên xuống dưới hòng xua đuổi đám lưu dân lui ra.
Đám lưu dân bắt đầu xảy ra tình trạng hỗn loạn, nhiều kẻ thấy đồng bạn bị bắn chết liền sợ hãi, tính đánh bài chuồn.
Đỗ tiểu tử nhìn thấy hiện tượng này liền cau mày!
Mẹ kiếp!
Cái hiệu ứng đám đông này.
Không chần chờ, hắn gầm giọng lên:
- Gác đao lên cổ người nhà của bọn hắn, để ta xem kẻ nào dám lui, ta liền giết cả nhà hắn!!!
Quân lệnh vừa để ra, gần như ngay lập tức có một đội đao phủ xuất hiện, để một đàm người xuống dưới đây ma sát.
“Cầu xin các ngươi, bỏ qua cho ta!”
“Quan gia tha mạng! Quan gia tha mạng!”
“...”
Xin vẫn khóc cầu xin inh ỏi cả một khu vực.
Lúc này, ở phía trước, đám lưu dân hoảng hốt ra mặt, có mấy gã nam tử đang muốn lui lại thì thấy ngay ở phía sau, thân nhân người nhà của mình đã bị đè quỳ xuống mặt đất.
Ánh mắt đáp người như muốn căng nứt ra, gào tên người thân.
Một số tên còn quỳ xuống, dập đầu tại chỗ bật cả máu.
Dưới ánh đuốc, hàng loạt đao phủ lăm lăm sáng loánng vung lên sẵn sàng, chỉ cần cần Đỗ Anh Vũ hạ lệnh một câu liền chém xuống, kết thúc mạng sống của đám người vô tội này!
- Cút trở lại cho ta!!!!
Phía đằng sau, một giọng nói non nớt gầm lên khiến đám lưu dân đang muốn chạy giật mình thon thót, bọn hắn không dám tiếp tục lui lại nữa, nhìn thân nhân gia đình, nhìn ánh mắt cha mẹ vợ con của mình, ánh mắt ướt át, đỏ hoe, cắn chặt hàm răng không nói ra một lời.
Bọn hắn quay đầu ôm lấy bọc đất, chạy thẳng về phía mưa tên.
Quay trở lại phía chân tường thành làm nốt công việc.
Bỏ mặc đằng sau lưng người thân đang gào rú gọi tên mình.
Nông Chí Hùng đừng ngay bên cạnh, từng biểu hiện, cử chỉ cũng như thái độ khi nãy của Đỗ Anh Vũ hắn là trông thấy rõ mồn một.
Và trong một khoảng khắc, khi Đỗ công tử vô tình quét mắt liếc sang, Nông Chí Hùng hắn đã không thể tự chủ mà...
Thoáng lui về phía sau một bước!
Rất nhanh, đám lưu dân chết khá nhiều nhưng những kẻ còn lại vẫn hoàn thành nốt công việc.
Một con đường đất dựng chéo góc từ dưới đất lên thẳng tưởng thành.
Còn đường này có lẽ một nửa là đất đá, một nửa là xác người đi!
Cảm thấy thời cơ đã tới, Đỗ tiểu tử khoé miệng nhếch lên, hiện ra một vệt tiếu ý, quay sang bên cạnh nói:
- Nông tộc trưởng, tiếp theo nhờ người rồi!
Nông Chí Hùng ánh mắt thì nhìn về phía tường thành, nhìn cái con đường thần kỳ vừa được tọa ra thì gật đầu, nghiêm nghị đáp:
- Giao cho ta!
Nói xong, hắn liền phi thân lên ngựa, lao về phía trước.
— QUẢNG CÁO —
Theo tiếng trống trận dày đặc như tiếng sấm tại giữa vùng sơn dã này đột ngột nổ vang, loại âm thanh này có thể dọa một số kẻ yếu tim ngã gục tại chỗ.
Đuốc lửa như rừng, sáng rực cả một khu.
Sự tình này