Năm Hội Tường Đại Khánh thứ 9 (1119).
Chiều tà mùa thu thê lương, lạnh lẽo.
Ánh hoàng hôn nhàn nhạt giữa trời đất như những sợi tơ hồng khổng lồ, mờ mịt hư ảo.
Kinh thành Thăng Long đắm chìm trong ánh tịch dương.
Cổ kính, nguy nga, tráng lệ.
Đây là tòa thành tối cao của thiên tử, chịu người dân gần xa đều vọng hướng về cúng bái khấu đầu, xưng là thánh thành.
Nếu như gặp đám thi nhân giàu cảm xúc chứng kiến cảnh này, thế nào cũng thổ ra dăm câu thơ mà đám bình dân nghe chẳng hiểu gì cả!
Giáo uý thủ thành tuổi cũng đã đến hồi trung niên.
Cái công việc này đã theo hắn nửa đời, coi như là an nhàn nhưng khó có thể tích lũy chiến công, bên trên lại không có người, đời này thăng chức xem như vô vọng.
Hắn dựa lưng vào chiếc ghế nhỏ bên tường thành, nhìn dòng người bên dưới nườm nượp qua lại, rồi lại ngước nhìn lên bầu trời, nhìn mặt trời đang chầm chậm lặn xuống, trong lòng không khỏi có chút cảm khái mà thở dài.
Hắn đứng dậy, lắc lắc cái đầu như cố vung đi phiền não, độ hơn nửa canh giờ nữa là sẽ đến giờ đóng cửa thành, hắn nghĩ sau khi thay ca xong liền đi đến Di Hoa lâu uống mấy chén rượu, tìm vài cô nương tiêu khiển, hưởng chút lạc thú cho vơi đi sự đời.
Nhóm vệ binh bên dưới đa phần cũng đã mệt mỏi uể oải.
Vài gã tiểu binh tận tụy vẫn cố gắng tỉ mỉ kiểm tra từng chiếc xe tiến vào thành, tình hình này là quen thuộc hàng ngày, hàng tháng, hàng năm lặp đi lặp lại.
Công việc nhàm chán này thường được phân cho tiểu binh, nhóm có vị trí thấp nhất, trong đó phần lớn đều là tân binh năng nổ nhiệt huyết mong ước được làm việc cống hiến, đôi khi cũng có vài lão binh mẫn cán cúc cung tận tụy.
Bỗng chốc, tiếng vó ngựa dồn dập vọng từ trên đường cái tới, âm thanh long trời lở đất.
Dòng người đều hoảng hốt tránh sang hai bên nhường đường.
Giáo úy thủ vệ lập tức nhíu mày, nhìn về hướng tiếng vó ngựa, chỉ thấy trên đường bụi bốc mù mịt, như một cơn lốc cuốn về phía cổng thành, khí thế tinh nhuệ.
Giáo úy thủ vệ lập tức đứng dậy, thuận tay rút đao ra, trên mặt hiện ra vẻ giận dữ, nhưng khi nhìn thấy đoàn tuấn mã đang đến gần cửa thành thì sắc mặt lập tức thay đổi, lúc này là một vẻ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Đoàn kỵ binh chỉ có chục người, nhưng khí thế thì uy mãnh, so với bách kỵ thậm chí còn hơn.
Mười gã kỵ binh toàn thân màu tím đỏ, trên đầu đội mũ Bính Đính màu đen, bao bọc tháp tùng một chiếc xe ngựa màu đỏ son mạ vàng, nhìn qua là thấy mùi quyền quý, kỵ binh áo khoác tung bay phần phật trong gió, cực kỳ uy vũ.
Mọi người ở bên trong và ngoài cổng thành đều chú mục vào đoàn kỵ binh đang cưỡi ngựa tiến đến, lộ ra vẻ cách giác đề phòng, vài tên binh sĩ đang gật gù buồn ngủ cũng cố gắng phấn chấn lại tinh thần , tay nắm chặt chuôi đao.
Giáo úy thủ vệ giơ tay lên, ra hiệu mọi người không cần hành động thiếu suy nghĩ, nhưng chưa kịp nói thì đó đã có gã tân binh to gan không hiểu quy củ cao giọng quát:
- Dừng ngựa ngay!
Đoàn ngựa trong chớp mắt đã đến trước cửa thành, căn bản không có ý định dừng lại, thậm chí cũng không để ý người ngăn cản, trong đám kỵ binh có người lạnh giọng quá:
- Mau tránh ra!
Mọi người thấy tuấn mã không dừng chân chạy đều vội né tránh, có một binh sĩ chửi bậy:
- Mau dừng lại kiểm tra, dám xông thẳng vào thành, muốn tạo phản sao?
Chỉ có điều đoàn kỵ binh kia như gió xẹt qua, lọt vào cổng thành.
Gã tân binh vội vã rút đao ra, chém xuống một nhát, ai ngờ người nọ phản ứng nhanh hơn gã rất nhiều, roi ngựa đã như rắn độc hung hăng đánh vào đầu vai của gã, chỉ nghe hai tiếng “răng rắc”, gã tân binh kêu thảm một tiếng, xương bả vai bị một roi đánh trúng, gãy nát.
Người kia đôi mắt vẫn lạnh như băng, trong tiếng ngựa ầm ầm đã lại thu roi dẫn theo đồng bọn tiếp tục phi tới.
Tân binh đại đao rơi xuống đất, tay trái ôm lấy bả vai, trên mặt lộ vẻ khổ sở, các binh sĩ khác kinh hãi, đã có binh sĩ kêu lên:
- Các huynh đệ, đây là phản tặc, chúng ta đuổi theo.
- Câm miệng hết cho ta! - Thành môn Giáo úy tiến đến, đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ, mặt đầy giận dữ, tiến đến trước người tân binh kia đá ra một cước vào bụng gã, tân binh lại hét lên một tiếng, ngã gục xuống đất.
Mọi người đang ra vào cửa thành nhìn thấy đều sợ hãi, cảnh tượng này đúng là khiến cho người ta vô cùng giật mình.
Chỉ có điều, không ai hiểu, đoàn kỵ binh kia không kiêng nể gì vọt vào bên trong thành, mà quan binh thủ vệ lại không đuổi theo, lại ra tay với người nhà.
Giáo úy thủ vệ cũng như bị phát điên lại đá tiếp vào người tân binh kia, lớn tiếng mắng:
- Là ai cho ngươi động thủ? Ngươi muốn chết hay không kệ ngươi, nhưng đừng làm hại đến người khác.
Mẹ nó, phải dùng cái đầu để suy nghĩ đi chứ!
Binh sĩ bên cạnh thấy thế liền ngơ ngác nhìn nhau, có một gã binh sĩ có vẻ lớn tuổi nhất đi lên khuyên nhủ:
- Giáo úy đại nhân, hắn vừa đến, chưa hiểu chuyện, ngài đừng so đo với hắn.
Nếu muốn đánh chết hắn cũng phải cho mọi người hiểu lý do.
Giáo úy vẫn còn giận dữ, thở phì phì:
- Lão Hà, ngươi cũng biết, không chừng chúng ta sẽ bị tên khốn khiếp này làm cho liên