Thăng Long - Quách phủ - Quách gia
Nữ nhân tay gõ lên bàn, khuôn dung lạnh lùng nhìn xuống thiếu niên đang quỳ bên dưới đại điện.
- Ngươi nói, tiểu quỷ kia trốn đi đâu?
- Cô cô à, ta thật sự không biết, chuyện này không liên quan đến ta...
Thiếu niên bên dưới hốt hoảng xua tay đáp, hắn tuổi trạc 12, 13, mặt mày tuấn tú, tuổi nhỏ nhưng lại có nét ôn nhu văn nhã, đôi mắt lại nhanh nhảu giống hồ ly, nhìn qua thì giống thư gia công tử, nhìn kỹ lại thì lại ra cặn bã hoa hoa công tử.
Nữ nhân thì chừng 23, 24 tuổi, thân hình đầy đặn, tư sắc xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt, nhưng càng tăng thêm vẻ yếu đuối động lòng người.
Nhìn gã thiếu niên xua tay chối bỏ, thân hình mềm mại của nàng cũng bắt đầu hơi phát run, cố gắng trấn tĩnh, nhưng trong đôi mắt vẫn không giấu được vẻ giận dữ.
- Lại còn dám chối, khắp hoàng thành ngoài trừ ngươi, ai có gan lớn dám thông đồng với tiểu quỷ kia chứ...!Vân, ta hỏi lần nữa, hắn ở đâu?
Thiếu niên tên Vân mặt mày ủ dột, lòng thầm nghĩ lần này thì xong rồi, tiểu tử kia người chơi chết lão ca.
Hắn bấm bụng nói:
- Ngọc Như cô cô, ta nói thật, lần này không phải ta, người tin ta đi...
Nữ nhân thần sắc càng lúc càng lạnh, gằn giọng:
- Ngươi biết lần này hắn gây họa lớn như thế nào không? Trốn đi thì thôi, cũng chả phải lần đầu hắn trốn.
Nhưng cả gan dám đốt Thư Viện làm cả hoàng thành 1 phen náo loạn rồi đem công chúa trốn ra ngoài, người nói tiểu tử này ngày càng vô pháp vô thiên, người còn muốn bao che cho nó...
Thiếu niên nghe thấy vậy liền biết lần này thì hỏng thật rồi, người run như cầy sấy, khẽ thưa lại:
- Nhưng...nhưng quả thật lần này...lần này không liên quan đến ta, tiểu tử kia giảo hoạt như quỷ....ai mà biết được....hắn...hắn....
Nữ nhân đứng dậy, từ từ tiến về phía thiếu niên làm hắn gai hết cả sống lưng, trên đời này hắn sợ vị cô cô này nhất, nàng khẽ mỉm cười nhìn hắn:
- Ngươi nói, chuyện này không liên quan đến người, ai dám tin, ta không....và tất nhiên cha ngươi cũng không, người mà còn giấu diếm, chờ cha ngươi về, ta cũng không cứu nổi người, Vân, ngươi còn 1 cơ hội, có gì muốn nói sao?
Thiêu niên tên Vân sợ tột độ, mặt hắn tái nhợt đi, nghĩ đến cảnh cha hắn trở về không đánh hắn nằm giường vài tháng mới lạ, chỉ còn biết khẽ thở dài thầm nghĩ “tiểu quỷ à, lần này ca ca cũng không giúp ngươi được nữa rồi.”
- Cô cô....hắn, hắn....có lẽ....có lẽ...
..............................
Màn đêm bao phủ kinh thành, người người nhà nhà trở về với gia đình sau một ngày dài làm việc mệt mỏi.
Nhưng ở một góc lại có một nơi bây giờ mới bắt đầu giờ làm việc.
Đèn hoa sáng rực cả dãy phố, Hồng phường chắc hẳn là dãy phố rực rỡ nhất về đêm tối ở kinh thành.
Đây là nơi tụ điểm ăn chơi, thanh lâu lớn nhỏ tập chung hết về đây.
Di Hoa Lâu cũng không phải là thanh lâu lớn nhất, nhưng danh khí không hề thấp vì nơi này tương tối rẻ, diện tịch đủ lớn, các cô nương mỹ mạo cũng khá mà dễ ra vào, ít quy củ nên nơi này lúc nào cũng là nơi đông đúc.
Thành môn giáo uý, ngồi trên lầu 2 của Di Hoa lâu, tay cầm bát rượu lớn 1 hơi tu hết, khà 1 tiếng rồi chửi thề:
- Con mẹ nó, hôm nay thật đen đủi mà.
Vị nữ tỳ bên cạnh hứng nguyên 1 hơi toàn mùi rượu của giáo quan mà không biến sắc, nàng ta cũng quen rồi, nhẹ nhàng rót rượu cho giáo quan, ân cần hỏi thăm:
- Quan gia hôm nay gặp chuyện gì vậy, mặt mày ủ rũ thật khiến người ta thương tiếc mà.
Giáo úy cầm lấy bát rượu mời, khẽ thở dài.
Hằn nhìn xuống khung cảnh bên dưới lầu, lòng thầm hi vọng chuyện hôm này lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không có, tai qua nạn khỏi không thì tháng ngày hưởng lạc của hắn coi như xong.
Lão binh tên Hà ngồi bền cạnh trầm tư từ đầu đến giờ, với cái độ tuổi của lão thì vốn không nên xuất hiện tại đây nhưng có lẽ chuyện chiều này làm lão hoảng sợ, trời xui đất khiến đi theo.
Bên dưới ca kỹ vẫn cười đùa múa hát, khách quan kẻ tỉnh kẻ say, ngồi ôm mỹ nữ trong tay sờ loạn.
Tiếng cười tục tĩu dâm tiện vốn đã là thứ quá quen thuộc tại nơi này.
Khung cảnh vẫn vậy, chốn lạc thú vẫn thế, nào biết ở đây đang có 2 kẻ tâm loạn như ma.
Bỗng 1 góc có chút huyên náo thu hút sự chú ý của gã Giáo úy, hắn ngầng đầu nhìn về hướng đám đông đang tụ lại thành vòng, tò mò quay sang hỏi nữ tử kế bên.
- Tiểu Thúy, bên dưới là có chuyện gì vậy?
Nữ tử tên tiểu Thúy che miệng cười duyên, ỏn ẻn đáp
- À, bên dười mọi người đang chơi, rất thú vị...quan gia muốn xuống xem sao?
Gã Giáo Úy cũng lấy làm tò mò, đương định đáp thì có âm thanh bén nhọn đằng sau phát ra trước:
- Mang ta xuống!
Lòng vốn mang giận dữ, nay còn có kẻ dám chặn họng gã, như núi lửa trực chờ phun trào, gã nghĩ thầm con mẹ nó, lão hổ không phát uy các người nghĩ ta là mèo bệnh.
Giáo úy vốn định quay lại chửi thì nhìn thấy nhân vật phía sau, bao nhiêu câu tục chuẩn bị ra khỏi mổm vội vã nuốt lại bằng sạch, mặt cắt không còn giọt máu.
Lão Hà bên cạnh sớm đã run bần bật, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
“Lần này tiêu thật rồi, đối phương tìm đến tận cửa rồi!” - Cả 2 thầm nghĩ
...................................
Trước đó ít phút, trước cổng Di Hoa lâu.
Nữ nhân dẫn theo thiếu niên cùng đoàn người hùng hổ tiến đến.
- Ngươi....chắc hắn ở đây?
- Cô cô à, ta....ta cũng không biết, chỉ là đoán, chỉ là đoán thôi.
Nàng ngẩng đầu nhìn địa phương tràn đầy tục khí, nam nhân nữ nhân lả lơi vô liêm sỉ, không khí nức mùi rượu cùng son phấn khiến nàng cảm thấy có chút buồn nôn.
Sinh khí càng lúc càng tăng, nếu không phải vì tiểu quỷ đầu kia chắc cả đời nàng không tiến vào đây một bước, thật dơ bẩn.
Nếu tiểu quỷ kia ở đây thì trưởng công chúa cũng ở đây, nghĩ đến chuyện này nữ nhân run lên bần bật, giận tím mặt.
Thiếu niên bên cạnh thì rụt cổ lại, nghĩ thầm trong lòng - “tiểu tử, ngươi tự cầu phúc đi, đừng trách lão ca.”
Nữ nhân quay sang nhìn vị nam nhân bên cạnh, khách khí nói:
- Mâu đại nhân, làm phiền!
- Quách tiểu thư khách khí rồi.
Thấy đoàn người hùng hổ tiến vào, vị ma ma vốn đang cười đùa với khách chợt biến sắc, lòng nghĩ chắc lại có vị phu nhân nào tới đây đánh ghen rồi.
Ma ma tiến ra chắn trước cổng, miệng cười lấy lòng:
- Ai da, vị phu nhân này không biết tới Di Hoa lâu của ta có việc gì chăng?
Nữ nhân vốn bực bội, không để ma ma kia vào mắt không thèm trả lời lạnh lùng tiến vào.
Ma ma thấy vậy liền ra hiệu cho đám bảo tiêu chặn lại.
Đoàn người đằng sau, thấy đám bảo tiêu đi ra chặn đường cũng khẽ động thân, đi lên chắn trước nữ nhân.
Gã cầm đầu rút ra 1 tấm ngọc phiến, phía trên ngọc phiến khắc 1 chứ :"Thánh".
Miệng quát tháo:
- Phụng Thánh vệ làm việc, cút ra!
Đảm bảo tiêu hoảng sợ, đưa mắt tới vị ma ma ý cầu cứu.
Ma Ma từ lúc nhìn thấy ngọc phiến kia sớm đã hoảng sợ hồn phi phách lạc, lúng túng không biết phải làm sao.
Bỗng từ đâu có tiếng lanh lảnh phát ra, âm thanh có phần miệt thị:
- Khẩu khí thật lớn, muốn khám liền khám, muốn bắt thì bắt, từ bao giờ Phụng Thánh vệ có quyền lực lớn như vậy rồi?
- Kẻ nào?
Nữ nhân cùng đoàn người ngoái đầu nhìn về phía kẻ vừa phát ngôn.
Người tới là 1 thiếu nữ, tuổi độ 17-18, dung mạo xuất chúng, mi mục như họa, thiên sinh lệ chất, quyến rũ trời sinh pha trộn với một thân anh khí ngút trời khiến người khác tự ti không dám nhìn thẳng.
Dung nhan này đúng là yêu nghiệt mà.
Vị thiếu niên nhìn nàng mắt không chớp, mặt phiến hồng đỏ ửng, miệng lẩm bẩm.
- Hoa tỷ.
Nữ nhân kìa nhìn thấy kẻ tới cũng tự khắc sản sinh chán ghét, miêng chửi thầm “tiểu yêu tinh”.
Ngoài mặt nàng vẫn mỉm cười đáp
- Ta tưởng ai, hóa ra là ngươi, Dương cô nương.
Không biết Dương cô nương có gì muốn chỉ giáo.
-
Vị thiếu nữ vừa đến thân phận chính là Dương thị môn phiệt công chúa - Dương Đoan Hoa.
Dương Đoan Hoa thân phận không tầm thường, bản lĩnh lại càng phi thường.
Thân khoác Tử y Bạch Loan phục - Thông Điện cảnh vệ ty Tả hữu kim ngô vệ tướng quân chính là nàng.
Thiên tử bát vệ, Phụng Thánh vệ có nhiệm vụ chính là thiếp thân hộ vệ.
Thông Điện vệ lại có nhiệm vụ trị an điều tra nội thành.
Dương Thị vốn không còn nhiều quyền lực như trước nhưng tuyệt không ai dám coi thường môn phiệt từng là lớn nhất Đại Việt này.
Quách thị cũng không dám.
Quách gia cùng Dương gia có ân oán, chuyện này ai cũng biết, sâu đến đâu thì cũng chỉ có người trong cuộc hiểu.
Nữ nhân họ Quách thấy kẻ tới cũng không có chút nhún nhường, nàng tiến lên 1 bước nhìn thiếu nữ trước mắt, đánh giá.
- Dương cô nương càng lớn càng xinh đẹp thật khiến có người ta tự ti mặc cảm.
Tiếc là....!còn hơi non một chút.
Dương Đoan Hoa mỉm cười đáp:
- Từ lâu đã nghe Quách Thị có nữ, tài mạo song tuyệt, hẳn là Ngọc Như tiểu thư đây, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt.
Đáng tiếc đến nay vẫn chưa có hôn phối, không biết là vì sao đây nha.
Tiếng vừa dứt lời, không khí 2 bên trở nên cực kỳ căng thẳng, đám hộ vệ của Thông Điện vệ vội vã tiến lên 1