Cùng thời điểm Tân Châu thành chiến sự diễn ra.
Tại Khâm Châu, Tiền Phương sau vài ngày ngập chìm trong rượu cũng đã tỉnh táo trở lại, tắm rửa vệ sinh, tu chỉnh lại cách ăn mặc một hồi thì tinh thần liền sáng láng, nhìn ngắm xung quanh một chút rồi đi ra khỏi dịch xá.
Tên tiểu binh A Du thấy chỉ huy của mình muốn đi cũng tức tốc chạy theo, gọi với lại:
- Đại nhân, ngài không cần ta đi theo thật sao?
Tiền Phương ngoái đầu nhìn tên thuộc hạ trẻ tuổi, nở ra một nụ cười hiếm hoi, nói:
- Lần này không cần, ngươi...!ở lại dịch xá là được rồi!!
- Đại nhân...!- A Du khuôn mặt khẽ đổi, hắn cảm giác được Tiền Phương hôm nay có gì đó không đúng, nhưng không thể hiểu được tại sao?
“Hẳn là đại nhân quá nhớ vợ con nên vậy.” Gã tiểu binh tự tìm một lý do để hợp lý hoá chuyện này.
Tiền Phương không có nhiều lời, dặn dò A Du một chút rồi một mạch đi ra ngoài dịch xá, phía bên ngoài đã có hai người đứng chờ hắn từ lâu, họ Tiền liếc qua hai kẻ này, trầm giọng nói:
- Chúng ta đi thôi!
Ba người một đường băng băng tiến tới Khâm Châu huyện nha phủ, ở phía bên trong, Ngôn Quân huyện thừa đang xử lý một nhóm công văn giấy tờ, đang buồn phiền vì bận rộn thì từ bên ngoài mấy tay công sai bộ khoái chạy vào thông báo:
- Đại nhân, họ Tiền...!hắn lại đến!
Ngôn Quân cau mày, nghĩ tên này năm lần bảy lượt bị từ chối vẫn còn không từ bỏ, thật là phiền phức.
Toan muốn cho người xua đuổi hắn đi thì họ Ngôn chợt nhớ Tiền Phương dưới trướng vẫn còn gần ngàn quân lính, nếu để hắn mất mặt xấu hổ, e sợ hắn nổi điên làm loạn thì phiền phức to, thành Khâm Châu quân lính hiện tại không nhiều, Ngôn Quân cũng không muốn rước họa vào thân nên đổi ý, cho người mời họ Tiền tới gặp.
Tiền Phương dưới sự dẫn đường của mấy tay bổ khoái thì mang theo hai gã binh sĩ băng qua hành lang tiến vào phòng gặp gỡ Ngôn Quân, vừa mới xuất hiện, Ngôn Quân lập tức nghiêm mặt nói:
- Tiền Thống Binh, lần trước ta đã nói rõ ràng, việc xuất quân viện trợ là không thể...
Họ Ngôn mới nói được nửa câu thì Tiền Phương đã tiến lên một bước, chắp tay cắt lời, nói:
- Không, không, Ngôn Huyện Thừa, Tiền mỗ lần này không phải xin viện trợ, ta hôm nay đến là để xin cáo biệt ngài.
Ngôn Quân ánh mắt sáng lên, khuôn mặt thư giãn ra một chút, thế nhưng sau đó hắn lại nghĩ tới một chuyện.
Tiền Phương muốn đi tự nhiên Ngôn Quân không có ý giữ lại, thế nhưng không phải là lúc này!
Hắn giữ Tiền Phương ở lại mấy ngày nay mục đích chính là muốn có đám bộ hạ dưới trướng họ Tiền phục vụ, Khâm Châu thành quân lính đều đã bị Huyện Lệnh cùng Huyện Uý mang đi quá nửa, hắn là cần một nhóm quân ở lại trong thành đề phòng bất chắc.
Hiện tại Tiến Phương muốn rời đi thật không phải lúc.
Nghĩ nghĩ một hồi, Ngôn Quân khẽ cười, dịu giọng nói:
- Tiền Thống Binh, ta biết ngài cứu người sốt ruột, thế nhưng tình thế lúc này tương đối nhạy cảm, vì quốc gia hiệu lực là trách nhiệm của mỗi quân sĩ, mong ngài có thể tạm thời dẹp chuyện riêng sang một bên để tập trung vào cái lợi ích chung của toàn cục, hiện tại...!ngài tạm thời chưa thể đi được, mong Tiền Thống Binh nghĩ lại.
Tiền Phương vốn đang chắp tay cúi đầu, nghe thấy Ngôn Quân đáp vậy thì cả người run rẩy, hắn từ từ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hung tàn như dã thú nhìn về phía Ngôn Quân khiến gã Huyện Thừa có chút giật mình chết kiếp, giọng lành lạnh đáp:
- Ngôn Huyện Thừa, ngài phải chăng có chút hiểu lầm? Ta đến đến cáo biệt ngài không phải vì ta muốn đi! Kẻ phải đi...!chính là ngài à!!!
Lời của Tiền Phương nói ra làm Ngôn Quân nhất thời không thể hiểu nổi.
Đi?
Hắn là muốn đi đâu?
Tên này phát bệnh thần kinh rồi sao?
Ngôn Quân mộng bức một lúc, nhưng khi tỉnh lại thì thấy hai tên lính mà Tiền Phương mang theo đồng loạt tiến về phía hắn, khuôn dung cả hai đều hiện lên nụ cười bất thiện thì trợn tròn đôi mắt, cả người run lên bần bật, run rẩy chỉ tay về phía Tiền Phương, nói không lên lời: — QUẢNG CÁO —
- Ngươi...
...
Tạm rời xa Khâm Châu, ánh mắt dịch chuyển trở lại Tân Châu ngoại thành, chục dặm về phía Đông, tại một mảng đồi núi rừng cây, gần với con đường liên thông giữa Tân Châu với Quý Châu.
Một tiếng tù và ngân lên, cả vùng đồi núi liền rung chuyển dữ dội, hàng ngàn Dao quân tựa như sóng to gió lớn, từng lớp từng lớp băng qua khu rừng mà đánh về phía quân Tống.
- Đại nhân, cẩn thận! - Một gã thuộc tướng hét lớn rồi vội vã nâng lên khiêng tròn, gạt đi một mũi tên nỏ đang phóng tới chỗ của Lưu Quang Thế.
Ngay lập tức, thân binh của Lưu Quang Thế tụ tập lại một chỗ, tạo thành một vành đai dày đặc bảo vệ chủ tướng của bọn hắn ở bên trong.
Đám Tống binh còn lại thì không có may mắn đến vậy, bị nỏ tiễn của quân Dao bắn chết một mảng lớn, số còn lại có phần hỗn loạn, những kẻ ngoài rìa chưa kịp chạy về với đội ngũ gần như ngay lập tức bị dòng thủy triều người mặc áo chàm này nhấn chìm, chỉ để lại những tiếng kêu la thất thanh khiến lòng người ớn lạnh.
Lưu Quang Thế biết tình thế không ổn, lập tức ra lệnh quân co cụm lại một khối chống trả tiến hành chống trả.
Quân Tống theo lệnh tụ lại với nhau, nâng lên khiêng tròn cũng mũi mâu, cốt gồng sức chống đỡ từng đợt sóng người đang ập tới.
Thương trận từng nhóm, từng nhóm được lập lên giống như thành lũy đâm về phía đám người đang đánh tới.
Thế nhưng vì để truy đuổi theo Lưu Quyền nên bộ phận quân Tống ở đây phần lớn chính là kỵ binh, bộ quân chạy theo đa phần cũng chỉ là quân trang bị nhẹ.
Kỵ binh đáng sợ nhất chính là khi bọn hắn có khoảng không gian trước mắt để gia tốc tấn công, nhưng với cái địa hình cùng tình thế hiện tại thì bọn hắn dường như trở nên vô hại, không đóng góp được chút vào cho mặt trận phòng ngự.
Khinh bộ binh có tác dụng hơn một chút thế nhưng cũng không có nhiều vì số lượng quá ít ỏi, rất nhanh liền không chịu nổi những đợt tấn công như vũ bão của quân thù.
- Đại nhân, chỗ này không thể ở lâu, chúng ta phải đi ngay!
Nghe đám thuộc hạ ing ỏi hét lớn bên tai, Lưu Quang Thế lông mày cau lại, ánh mắt liếc liếc nhìn lên phía đỉnh ngọn đồi trước mắt, dường như có cảm giác đám người phía trên đó đang cười nhạo hắn.
Thắng lợi gần kề trong tích tắc lại vuột mất.
Lưu Quang Thế thật không cam tâm!!!
Nhưng họ Lưu là kẻ lý trí, hắn biết lúc này không có thời gian để hối hận.
- Toàn quân không muốn ham chiến, vừa đánh vừa lui!! - Lưu Quang Thế trầm giọng ra lệnh.
Kỵ binh của hắn hiện tại tác dụng không lớn, Lưu Quang Thế cho bọn hắn là nhóm đầu tiên lui lại, số còn lại thì chặn hậu.
Đám người Dao nhìn thấy chủ tướng bên kia có giấu hiệu muốn chạy, sĩ khí tăng mạnh, đánh giết càng trở nên điên cuồng tựa như không cần mạng.
Nhìn đám người khuôn mặt hoá tráng như quỷ, bộ dạng hung ác đánh tới, thái độ không chết không thôi làm quân Tống có phần không hiểu rốt cục đám người này là ai? Tại sao lại như thế này?
Bản thân Lưu Quang Thế nhìn từng đợt chiến đấu quyết liệt phía trước cũng vô cùng khó hiểu, đây vốn là chuyện giữa quân Tống và quân Tráng, quân Dao tới nơi này góp vui làm gì?
Chẳng lẽ bọn hắn có kết minh?
Không thể nào!
Với những gì Lưu Quang Thế biết về hai tộc này thì bọn hắn cùng lắm chỉ có thể vào trạng thái nước sông không phạm nước giếng chứ sẽ chẳng thể nào có chuyện kết minh được.
Tại cái mảnh đất Quảng Tây này, nói lực lượng đông đảo nhất chính là người Tráng, dù sao nơi này cũng là quê hương của bọn hắn, dân cư chiếm đến 7 thành của cả vùng, ai ai cũng đều võ dũng thiện chiến.
Nếu xét đến trang bị tinh nhuệ, quân giới chỉn chu, binh lính được huấn luyện, trận pháp thành thục tự nhiên là người Tống đứng đầu.
Nói không ngoa chứ vào thời điểm hiện tại, Tống Triều chính là nền văn minh kinh tế đứng đầu thế giới, bản lãnh con người có thể thấp chứ còn nhưng thứ khác quân đội Tống luôn bằng hoặc hơn tất cả một bậc.
Hai tộc người này tại vùng Quảng Tây mỗi bên đều có cho mình những ưu thế riêng, nhất thời khó có thể nói ai hơn ai kém.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng có một sự thật mà ít người biết đến...
Bọn họ thà quyết chiến với nhau còn hơn là phải chiến đấu với một thế lực khác mạnh thứ ba trong vùng, cỗ thế