Ma Cà Rồng 1000 Tuổi

Cô Đơn


trước sau

Tôi là Ma cà rồng. Các bạn không có nghe nhầm đâu. Ngoại hình của tôi chỉ như một cô gái mười tám tuổi. Nhưng thật sự, tôi đã một ngàn tuổi tính đến thời điểm hiện tại.Đặc biệt, ma cà rồng nữ sót lại của một gia tộc hoàng gia cổ đại. Chuyện là tôi quá ham ngủ. Khi đói bụng mới chịu dậy để đi kiếm thức ăn. Lúc tỉnh thức sau một giấc ngủ thật dài đã không thấy mọi người đâu. Họ bỏ lại tôi một mình có thể có rất nhiều lý do. Nhưng tôi không quan tâm lắm. Tôi chỉ quan tâm duy nhất một điều đó chính là thức ăn và ngủ. Thế nên trong gia tộc tôi không có nhiều bạn bè. Họ không thích tôi lắm. Tôi có thể đọc được suy nghĩ của họ qua ánh mắt khinh thường của những người đó.Tôi sống cả ngàn tuổi vẫn chưa tìm thấy cho mình một con ma cà rồng nam nào thích hợp với tôi cả. Bởi vì họ luôn đòi hỏi một con ma cà rồng thanh lịch và quý phái gì đó. Tôi chỉ cần một người khiến tôi cảm thấy thật hứng thú thôi. Những bộ phận trong cơ thể này của tôi đang kêu gào:- Máu. Ta muốn máu.Tôi không phải một con ma cà rồng ăn chay. Máu của động vật không thể nào thỏa mãn sự điên cuồng trong tôi.Đến giờ phải đi săn mồi rồi. Tất nhiên con mồi của tôi đều là con người. Có những gia đình ma cà rồng ăn chay bằng cách uống máu động vật. Tôi không thể nuốt xuống máu của những con vật nằm im tội nghiệp đó được. Tôi thích vẻ quằn quại của những con người sống không ngừng giãy giụa hơn.Mãi đến khi đi săn mồi là phát hiện ra con mồi này rất thú vị nha!Anh là một thanh niên khoảng hai mươi lăm tuổi, khá cao, da trắng, mái tóc đen. Tôi không giỏi tả ngoại hình lắm. Nói chung khá ưa nhìn đi.Anh đang cho những chú thỏ ăn cà rốt. Nhưng có vẻ những chú thỏ có thể cảm nhận được sự nguy hiểm đang rình rập nên trốn hết vào một góc chuồng. Anh khó hiểu:- Hôm nay, chúng mày làm sao thế? Ăn nhanh đi tao còn phải đi làm nữa.Anh cố gắng động viên nhưng chúng nó cứ sợ hãi và hoảng hốt như có một con vật đáng sợ đang ở xung quanh đây.Anh bỏ cà rốt vào chuồng. Công việc của anh bắt đầu từ sáu giờ tối đến sáu giờ sáng. Hạo Thiên nhìn đồng hồ trên tay điểm sáu kém năm phút liền vội mang áo khoát vào bước đi nhanh.- Nhanh lên nào. Mày sắp trễ giờ rồi đó.Nếu trễ giờ anh sẽ bị trừ lương nha. Anh làm ở một quán bar Moon. Ông chủ rất tính toán. Nhưng tiền bo rất cao. Không thì anh đã nghỉ việc từ lâu rồi.Mary nhìn theo bước chân dài vững vàng lướt qua con đường lớn

tiến vào con hẻm nhỏ tối có một bảng hiệu Moon. Khẽ cười:- Cuối cùng, ta cũng tìm được ngươi.Mùi thơm từ máu con người khiến tôi lâm vào cơn cuồng khát. Quán Bar đông nghẹt người ra vào. Máu của mỗi người đều có một mùi hương khác nhau. Riêng máu của anh đặc biệt khác lạ. Nó thơm ngọt và sạch sẽ. Mùi hương khi anh đi ngang qua đập vào khứu giác nhạy bén của tôi. Và in sâu vào tâm trí ấy.Tôi quên nói. Tôi là một con ma cà rồng có bệnh sạch sẽ.Bước vào quán bar mùi rượu, mùi khói thuốc khiến tôi khó chịu. Tôi ít khi vào nơi đây. Vì ở đây rất đông người. Mùi hương của máu nhiều người trộn lẫn vào nhau tạo ra một cái mùi kinh dị. Giống một loại nước hoa tạp nham và rẻ tiền. Tiếng ồn ào được nâng lên vài lần khi truyền vào tai của tôi làm tôi phát cáu. Tôi có thể nhìn thấy những ngón chân của con kiến và những âm thanh cách đây rất xa. Một người đàn ông đi tới. Anh ta bỡn cợt nói:- Cô em, đi một mình sao? Tối nay có muốn đi cùng nhóm của bọn anh không?Một ly rượu màu xanh biếc được đưa đến tay của tôi. Một giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp cất lên cắt ngang cuộc nói chuyện đó:- Mời cô dùng. Đây là rượu của cô gọi.Tôi định bảo:- Không phải của tôi.Thì anh ra hiệu. Ý anh đang muốn giúp đỡ tôi. Tôi liền thuận theo trả lời:- Vâng.Tôi quay lưng đi không nhìn tên đàn ông đang tức giận bỏ đi. Miệng chửi thầm:- Tên nhóc con khốn khiếp.Tôi cười thầm:- Anh thật đáng yêu quá đi!Tôi nhìn chăm chăm anh thuần thục pha chế rượu cho khách. Những thứ nước tưởng chừng như không có linh hồn vào tay của anh đều trở thành một tác phẩm nghệ thuật.Khi anh pha chế xong, tôi vẫn để nguyên ly rượu trên mặt kính.- Tại sao lại giúp tôi?- Những người đó không phải người tốt.Tôi khẽ cười nói:- Cám ơn!Trong lòng gào hét:- Tôi giống một cô gái ngây thơ.Anh đã nghĩ vậy thì tôi cũng cố gắng vào vai một cô gái hiền lành vậy. Anh lại hỏi:- Cô đi một mình sao?- Vâng.- Nơi này không thích hợp với cô.- Tại sao?- Tôi muốn tốt cho cô thôi.Tôi nhìn từng đường gân máu trên cổ của anh nuốt nước miếng vào trong cổ họng.- Thơm quá!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện