Ma Cà Rồng 1000 Tuổi

Máu


trước sau

Anh không nghe cô gái trả lời. Chỉ thấy đôi mắt nhìn lên cổ anh như muốn cắn lấy nó khiến anh rùng mình. Anh hỏi:- Cô không sao chứ?- Không. Tôi ổn.Tôi thu lại ánh mắt khát máu, bình tĩnh trả lời. Nội tâm đang điên cuồng phản kháng. Tôi cúi đầu nhìn ly rượu.- Máu..Đêm nay, tôi phải đi săn mồi khác rồi.- Cám ơn anh!- Ly rượu là tôi miễn phí cho cô. Loại này tôi mới pha chế thử thôi.- Không, vì ban nãy anh đã giúp tôi.- Không có gì đâu. Tôi chỉ ngứa mắt bọn nó thôi.- Ly rượu này có tên là gì?Anh nghiêm túc trả lời:- Tình Một ĐêmTôi giả vờ hỏi:- Anh có muốn không?Anh thoáng ngạc nhiên nói:- Cô vừa mới nói cái gì?- Anh không nghe nhầm đâu.- Không, tôi muốn một mối quan hệ nghiêm túc và lâu dài.- Nhưng tôi muốn.Ánh mắt cô nhìn anh nhưng con nai ngây thơ muốn được ăn thịt.Anh bật cười:- Cô có thể đi tìm người khác. Có lẽ, cô đã hiểu lầm.Tôi nghiêm túc trả lời:- Không, tôi muốn anh.Quán bar, càng về khuya khách càng đông người. Âm thanh dàn nhạc xập xình và tiềng la hét điên cuồng, át luôn của tiếng nói của cô.Nhìn ly rượu xanh biếc chưa từng vơi đi. Cô thoáng nhìn anh.Bữa tối đêm nay có thể phải ăn tạm gì đó thôi. Cô đi ra khỏi quán bar để lại sau lưng bao tiếng huýt sáo dài.Đêm khuya chỉ có bóng của những gã say rượu và lưu manh côn đồ. Cô chán ghét thứ cồn ấy.Một bóng một người công nhân đi làm tăng ca lướt qua. Bữa tối đã xuất hiện. Cô đói đến không muốn chơi trò mèo vờn chuột. Trực tiếp lôi người đàn ông vào hẻm nhỏ và hút máu.- Cũng tạm tạm.Lấy tay lau khéo môi đỏ thẳm. Cô bước đi trong đêm tối. Cuộc sống với một màu đen u buồn. Làm bạn với trăng và sao.Mỗi ngày cô đều đếm sao. Đếm từ năm này qua năm khác.Đã gần một ngàn năm trôi qua kể từ cái ngày cô có nhận thức.Mặt trời bắt đầu hé sáng ở chân trời. Cô khoát áo choàng lên. Đi về hướng lâu đài trong rừng rậm. Mở cánh cửa đã rỉ sét. Kêu cọt kẹt. Nhện đang giăng lưới. Khắp nơi toàn màng nhện. Cô phải kiếm một người hầu giúp việc thôi.Có lẽ, cô nên đi ngủ rồi.Một tuần trôi qua kể từ ngày cô gái đó xuất hiện. Hạo Thiên luôn nhìn về phía chiếc ghế của cô gái đó từng ngồi. Một cô gái thật lạ lùng.Lần đầu tiên, anh thấy một cô gái muốn tình một đêm với anh. Không phải anh chưa được mời chào như thế. Nhưng cách nói chuyện của cô khiến anh nghĩ mình đang chuẩn bị làm chuyện xấu với một nữ sinh chưa đủ mười tám tuổi.Nét ngây thơ ấy khiến anh

nhớ không quên. Nhưng ánh mắt lại u sầu. Cảm giác cô đơn như muốn có một bờ vai dựa vào.Cô gái ấy không xuất hiện. Anh lại càng ngóng trông. Chắc có lẽ, cô gái đó sẽ không tới đây nữa. Anh hy vọng cô sẽ đến. Anh không biết tìm cô ở đâu ngoài chỗ này. Đây cũng chỉ là công việc làm thêm của anh.Anh đang tìm việc. Một người gia đình bình thường. Tốt nghiệp xong muốn tìm một công việc tốt cũng khá khó khăn.Anh đi tìm việc thêm. Những công ty anh nộp vào đều từ chối hồ sơ của anh.Một tờ giấy bay trước mặt anh.- Tìm người hầu giúp việc. Lương cao. Không yêu cầu kỹ thuật chuyên môn. Điều kiện: Không hút thuốc, không uống rượu. Phải dọn dẹp lâu dài sạch sẽ và ngăn nắp. Bao ăn và ở miễn phí.Địa chỉ: Lâu đài phía Bắc ở rừng Bạch Thiên.Anh cũng đang cần một nơi ở. Giá phòng trọ ở thành phố đắt đỏ này. Anh đi làm đêm cũng chỉ đủ đóng tiền nhà và ăn. Nếu có thể tiết kiệm được thì anh sẽ có dư rồi.Anh thu dọn một số vật dụng cá nhân và áo quần. Chỉ một va li nhỏ thôi. Anh không có khả năng sắm nhiều đồ. Như vậy cũng tốt. Lúc dọn nhà không phải mất công. Anh đón xe đến trước khu rừng phía Bắc. Tài xế không chịu chở anh vào lâu đài. Ông ta bảo:- Không có ai ở đây đâu. Anh đến đây làm gì?- Tôi đến xin việc.Ông tài xế lắc đầu. Ông đã ở đây rất lâu rồi. Lúc xưa, có một gia đình ở đây nhưng từ lâu không thấy họ xuất hiện. Có lẽ, họ đã dọn đi rồi. Anh thanh niên này có vẻ không phải người sống gần đây.- Tôi nói thật. Ở đây không có người ở đâu.- Cháu nhìn thấy tờ giấy thông báo tuyển người mà.Anh còn đưa tờ giấy lên cho ông ta xem. Ông tài xế thở dài. Chắc ông đã nhầm lẫn rồi. Có thể, họ chưa chuyển đi.Ông đưa một tờ giấy viết số điện thoại của mình cho anh thanh niên.- Có gì cậu muốn đi về cần người chở thì gọi cho tôi.- Cám ơn chú. Cháu phải đi đây.Anh mang va li đi dọc theo con đường dài đến cánh cổng. Ở đây đúng là cần một người giúp việc.Anh đẩy cánh cổng ra. Nó không khóa. Chắc họ cũng đang đợi người giúp việc đến.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện