Chúng tôi đã đi từ sáng đến giờ, đã tầm trưa rồi. Yul vài lần có ngỏ ý rằng tôi có cần dừng lại để nghỉ một chút không? Tôi từ chối. Càng ngày tôi càng tiến sâu vào khu rừng này. Cũng may là có Yul, nếu không tôi có thể đã bỏ mạng vì thú dữ hay lạc đường gì đó rồi.- Đến rồi này... - Yul bỗng nhỏ giọng và ra hiệu tôi dừng lại.
- Sao? Thật không?
- Uhm. Mie có thấy tòa nhà ở phía xa đó không?
- Có. Jay sống ở đây sao?
- Uhm.
Yul gật đầu, tôi ngạc nhiên vô cùng. Trong khu rừng rậm rạp tưởng như chẳng có lối ra này lại có một tòa nhà to vậy sao? Cậu sống ở đây thật à?
- Thế mình đi tới đó thôi.
Tôi kéo tay Yul định đi tiếp. Nhưng Yul bỗng ấn vai tôi làm tôi mất đà ngồi thụp xuống đất.
- Cô đừng có giỡn. Bây giờ mà đi khác nào nộp mạng cho bọn chúng. Đừng quên cô là một con người đấy!
Ừ ha. Tôi là một con người, là thức ăn của họ mà. Sao tôi lại nôn nóng gặp Jay đến nỗi quên mất việc này luôn nhỉ?
- Thế bây giờ phải làm sao?
- Chờ! Đến tối, tôi sẽ vào trong ấy lén gặp tên đó. Tôi sẽ bảo hắn ra đây.
- Liệu có được không?
- Tôi sẽ giúp Mie đến cùng. Với lại tên nhóc đó không giống như bọn họ. Không đến nỗi tuyệt tình từ chối đâu...
- Không giống? Ý anh là sao?
- Uhm... Không có gì đâu.
Dường như Yul có điều gì đó không muốn nói cho tôi biết. Nhưng thôi, tôi chẳng định hỏi thêm. Biết nhiều quá để làm gì?
Tối rồi, như định trước, Yul sẽ vào trong ấy tìm gặp cậu. Tôi lo lắng lắm. Hi vọng mọi chuyện sẽ ổn. Tôi thì thầm:
- Anh phải cẩn thận đấy...
- Mie lo cho tôi à?
Câu nói của anh làm tôi ngượng chín mặt. Tôi chẳng qua là có ý tốt thôi mà. Đang đớ người không biết trả lời làm sao thì anh nói tiếp:
- Thế nhỡ không tìm được tên nhóc hay hắn không thèm ra đây thì phải làm sao?
Tôi quả thật đã có nghĩ đến khả năng này. Tuy chắc là tôi sẽ có phần thất vọng đấy, nhưng thôi tôi nói :
- Thế thì không cần nữa. Chỉ cần anh an toàn trở ra là được rồi.
Yul cười, anh xoa đầu tôi :
- Nói vậy thôi chứ nếu tên nhóc có chống cự, tôi cũng sẽ cố gắng lôi hắn ra đây cho cô!
- Cảm ơn anh.
Nhận được cái gật đầu từ Yul, tôi cảm thấy yên tâm lắm. Rồi anh nhảy ra khỏi chỗ đang đứng. Tốc độ di chuyển của anh làm tôi ngạc nhiên vô cùng. Nếu không thấy hình ảnh Yul phóng đi trong chớp mắt kia thì có lẽ tôi đã quên mất anh chính là người sói luôn rồi.
*
Chờ, tôi ngồi đây chờ đợi cũng hơi lâu rồi.