Đến rồi, theo lời Yul nói thì đây là nơi giam giữ cậu. Âm u đến rợn người. Tôi thấy toàn thân mình lạnh toát. Bỗng Yul cầm một bàn tay của tôi lên, siết chặt :
- Tay cô lạnh quá. Thế nào? Sợ rồi sao?
- Không có...
- Uhm, cuối dãy hành lang phía trước là nơi tên nhóc bị giam đấy!
Tôi có thấy gì đâu, chỉ là một lối đi tối om, không chút ánh sáng. Đang lúc không biết làm sao thì Yul bế tôi lên, nhảy lên trên hàng xà lim rồi chạy.
- Anh...
- Im lặng nếu cô không muốn bị phát hiện.
Tôi đành yên lặng, ngại chết mất thôi. Nói thật, nơi đây toàn là mùi máu tươi, nãy giờ tôi đang cố gắng kìm chế để không phải nôn ra. Đây là nơi giam cầm người khác sao? Thật tàn nhẫn.
Rồi Yul dừng lại trước một cái xà lim lớn. Là Jay, cậu đây rồi. Nhưng tôi thật sự sốc khi thấy cậu lúc này. Tay bị treo vào hai sợi dây xích lớn, cậu chẳng mặc áo, toàn thân thì chi chít những vết thương lớn nhỏ, máu chảy rất nhiều. Tôi cố kìm nén để không phải bật ra tiếng khóc.
- Jay... Jay...
Tôi gọi cậu nhưng bản thân tuyệt nhiên chẳng nhận được câu trả lời nào. Mặt cậu sao cứ gục xuống mãi thế kia? Tôi bật khóc, hỏi Yul :
- Jay bị làm sao vậy? Sao tôi gọi mãi mà cậu ấy không trả lời tôi? Có phải...
- Đừng nghĩ bậy... Chắc do tên nhóc bị đánh nhiều quá nên tạm ngất đi thôi! - Yul vòng tay qua vai tôi, an ủi.
- Thật không?
- Thật, tôi biết tên này mà. Hắn khỏe lắm!
Đang định nói gì đó thì tôi nghe có tiếng nói từ phía sau :
- Các người gan lắm, dám mò vào nơi này.
- Là bọn lính canh, chúng ta bị phát hiện rồi! - Yul nói.
Tôi hoảng sợ, phải làm thế nào bây giờ? Bọn chúng ngày càng đến gần. Tôi nắm chặt lấy tay Yul, anh đặt bàn tay còn lại của mình lên tay tôi, nói :
- Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cô!
- Thì ra là tên người sói đáng ghét này à? Hôm nay ngươi dám mò đến đây một mình, dũng cảm thật đấy! - bọn chúng cười lớn.
Yul cõng tôi nhảy qua vòng vây của bọn chúng, chạy đi thật nhanh. Nhưng vừa được một lúc thì tôi có cảm giác như có ai đó kéo tôi lại từ phía sau.
Tôi bị bọn chúng tóm lấy rồi. Yul cũng đừng lại, quay ra phía sau, hét lớn :
- Thả cô ấy ra...
-