Jay nói hết tâm sự với tôi trong lúc tôi giả vờ ngủ, có lẽ là những lời đã dồn nén từ lâu rồi. Tày tôi được cậu mân mê nhẹ nhàng lắm, tôi biết mình có thể cảm nhận được những giọt nước mắt khẽ rơi trên đó. Nước mắt của ma cà rồng!
Yul yêu tôi thật sao? Có lẽ là do Jay đã gặp anh rồi cho nên mới biết được điều đó. Cậu hứa sẽ bảo vệ tôi, nhưng trong lời nói còn có sự tự trách nữa. Jay bảo mình thật vô dụng khi chẳng thể làm tôi luôn vui vẻ. Lúc đó tôi thật muốn bật dậy ngay, tôi sẽ đánh cho cậu một trận. Vì yêu cậu tôi rất vui mà!
*
Thời gian qua thật nhanh. Hôm nay là sinh nhật của tôi. Tôi đã bước sang tuổi 19, cũng lớn hơn rồi nhỉ? Nơi đây chẳng có bánh kem hay nến như khi tôi còn ở cùng các sơ. Nhưng tôi chẳng thấy buồn tí nào vì tôi đã có Jay, tôi có người thực sự yêu mình. Đó chẳng phải là chiếc bánh kem to nhất hay sao?
Cậu bước vào khi tôi đang cố gắng gấp đủ 19 con hạc giấy để đánh đấu thời gian quan trọng này. Cầm con hạc nhỏ trong tay, Jay tròn mắt :
- Đây là gì?
- Hạc giấy. Em biết gấp chúng không?
- Không biết! Nhưng chị xếp những thứ này để làm gì?
- Đánh dấu sinh nhật lần thứ 19 của chị!
- Sinh nhật?
- Là ngày mình được sinh ra đấy! Sinh nhật của em là ngày bao nhiêu?
- Không biết. Mẹ Lissana chưa từng nói với em điều này.
- Uhm, vậy à?
Rồi Jay chăm chú nhìn tôi gấp hạc giấy. Được một lúc thì cậu bỏ ra ngoài. Thật là, rốt cuộc cậu có biết gì về sinh nhật không? Sao mà vô tâm thế?
Jay biến mất cả buổi chiều. Chắc là bận việc gì đó. Tôi cũng hơi buồn vì cậu không ở bên tôi trong ngày đặc biệt này. Nhưng thôi, ai bảo cậu là một ma cà rồng, làm sao biết đến mấy việc của con người cơ chứ?
- Mie! Mở cửa cho em...
Tiếng Jay gọi lớn ở ngoài kia. Bình thường nếu có đến thì cũng tự đẩy cửa vào mà. Sao hôm nay lại bày trò thế nhỉ?
- Mie! Nhanh lên nào!
- Đây! Sao hôm nay em... - Tôi mở cửa, vừa định nói thì bị thứ gì đó cậu đang cầm trên tay làm cho tất cả chẳng thể thành lời.
- Chúc mừng sinh nhật chị Mie!
- Gì? Cái này là...
- Bánh kem. Sao?