Sáng giờ tôi đang rất hoảng hốt, mình vừa làm gì thế này? Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn kia vẫn còn say ngủ, tôi cảm thấy căm hận hận bản thân mình vô cùng.
Mie trở mình, bắt gặp ánh mắt của tôi thì chị chỉ mỉm cười. Sao lại thế được? Chị không ghét tôi ư?
- Chị ổn chứ?
Mie khẽ gật đầu đáp lại. Rồi vội kéo chiếc chăn lên trùm qua khỏi đầu, chắc là do xấu hổ. Nhìn chị chẳng cáu gắt hay chẳng có gì là đang trách móc tôi, bản thân tôi càng quay cuồng với mớ suy nghĩ về điều mình vừa làm tối qua.
Bản thân tôi thật là tệ hại, quá tệ hại mà...
- Không giận em thật sao? - Tôi nhẹ nhàng kéo chiếc chăn ra, hỏi chị.
Mie lại dùng hành động để trả lời tôi, lần này là lắc đầu và mỉm cười. Thật là chẳng biết rằng chị đang nghĩ gì nữa.
- Nói gì với em đi! Đừng im lặng thế mà.
- Biết nói gì đây?
- Chị không ghét hay hận gì em sao? Hay là mắng em đi cũng được.
- Sao phải làm thế nhỉ? Chị có trách gì em đâu chứ...
- Em... Thật chẳng ra làm sao mà. Khiến chị phải tổn thương rồi!
- Đừng nói thế. Chị yêu em, nơi đâu có em chị cũng muốn đến mà. Nhớ không?
Tôi cảm thấy yêu chị quá. Ôm chị vào lòng mà cứ như ôm trọn cả thế giới vậy.
*
Rồi tôi đến gặp mẹ Lissana, để kể cho bà nghe sự việc lần này. Tôi chắc chắn rằng có kẻ muốn hãm hại tôi.
- Cuối cùng con cũng đến!
- Sao mẹ biết rằng con sẽ đến đây?
- Mie, chắc chắn đã chịu thiệt thòi rồi!
- Rốt cuộc chuyện này là sao?
Bà kể lại cho tôi nghe mọi chuyện. Từ chuyện Mie nghe được kế hoạch của Kris cho đến việc chị đã đến đây kể lại cho bà nghe và đưa ra cách giải quyết. Thì ra, nếu hôm qua người nằm trên giường kia không phải là chị thì có lẽ tôi sẽ ân hận suốt đời rồi.
- Vậy thì bằng cách nào chị ấy có thể giải quyết được?
- Thì