- Mie! Mie! Tôi về rồi đây!
Tôi gọi cô ấy, rất nhiều lần. Hi vọng mình sẽ được nghe tiếng ai đó nhẹ nhàng đáp lại. Nhưng không, tôi thấy có rất nhiều người ở đây, chuyện gì đang xảy ra thế này?
- Có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại đến đây làm gì? - Tôi kéo tay một người lại, cố gắng tra hỏi.
- Hình như Mie đã sinh em bé. Bà y tá đang ở trong ấy! Nhưng...
- Nhưng sao? Bác nói đi chứ?
- Tình hình có vẻ không ổn, sức khỏe của con bé...
Sao chứ? Không ổn là thế nào? Chẳng phải thời gian vừa qua cô ấy khá tốt hay sao?
Y tá bước ra, tôi không chịu được nữa, kéo bà ấy lại :
- Bà nói cho tôi biết cô ấy sao rồi?
- Xin lỗi, cuối cùng vẫn không thể cứu sống được cô gái đó. Sức khoẻ cô bé quá suy nhược!
Những lời nói ấy như lời phán xử đánh thẳng vào người tôi. Toàn thân tôi cứng đờ, ánh mắt trở nên tê dại không còn thấy gì nữa. Bà ấy nói như vậy có nghĩa là Mie đã chết rồi sao? Cô gái đáng yêu như thiên thần ấy tại sao lại phải ra đi sớm như thế? Ông trời thật đúng là không công bằng!
Tôi bước vào trong, Mie đang nằm đấy với đôi mắt nhắm nghiền. Không hiểu sao nước mắt tôi lại thi nhau rơi, nhiều lắm. Cố gắng dùng chút sức lực của mình ôm chặt lấy cô ấy, vô thức mà nói cười :
- Mie này, cô mau tỉnh dậy đi chứ? Sao cứ ngủ hoài như vậy?
Đáp lại câu nói của tôi là sự im lặng muôn thuở từ cô ấy. Làm sao mà Mie có thể trả lời tôi được nữa trong khi trước mắt tôi bây giờ chỉ là một thân xác vô hồn?
- Cô ác lắm! Cô không chấp nhận tôi thì thôi, sao lại dùng cách này để đối xử với tôi chứ?
Mọi người vào an ủi tôi sau đó, tôi chẳng còn muốn nghe gì nữa. Trong đầu tôi lúc này chỉ quanh quẩn giọng nói ngọt ngào của Mie :
- Yul, nếu vậy thì không cần nữa! Chỉ cần anh an toàn trở ra là được rồi!
- Yul, có được một người anh trai đáng tin cậy như anh, thực tốt!
- Xin lỗi, nhưng