- Mẫu...
- Không cho là không cho, ở nhà!
Lưu Dã khuôn mặt cười tựa cúc hoa dạng, trông kháu khỉnh cực kỳ, tiến đến bóp vai phụ nhân, ngọt miệng vừa nói.
Nhưng chưa kịp dứt lời thì phụ nhân đã cắt ngang lời hắn, quát đến Lưu Dã khuôn mặt trướng hồng.
- Không a! Lần này ta...
- Không nhưng nhị gì hết! Ngươi nhìn ngươi, rồi nhìn đám nhỏ trước sân đi, có giống tiểu hài tử bộ dạng không hả?
Phụ nhân đứng dậy, mặt ngọc đối với Lưu Dã nói. Kia cái nhăn mày kiều diễm, dù cho mẫu thân chịu đựng lam lũ nắng mưa, vẫn không thể che giấu đi xinh đẹp diện mạo của nàng.
- Biết a! Nhưng ta nghĩ ta đủ lớn, đã có thể bảo vệ mẫu thân. Ta muốn đi săn để muội muội có thịt ăn, còn phải trả nhân tình cho Diệp thôn lão hương thân nữa.
Lưu Dã tay nắm chặt quyền đầu, đối với nàng nói.
Dù sao trước mắt hắn, nhưng là ruột thịt mẹ. Kiếp trước hắn trải qua mồ côi cô độc, chưa bao giờ nhận được yêu thương từ một gia đình chân chính.
Vì đó mà Lưu Dã mới cố gắng đến như vậy. Dù sao kiếp này hắn có mẫu thân, hắn có muội muội, còn kia đáng chết biến mất phụ thân nữa.
Đây là gia đình của hắn, là gia đình đầu tiên, cũng sẽ là mãi mãi của hắn!
- Ai, nhưng ngươi còn quá nhỏ, đi săn rất nguy hiểm ngươi biết không? Đụng trúng dã thú lớn, gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Phụ nhân ngọc thủ gõ lấy trán mập của hắn nói. Từ khi Lưu Dã biết đi biết nói, nàng đã nhận ra con của nàng là không tầm thường người.
Dù sao nàng nhưng là mẹ của hắn a! Sao không cảm nhận được?
Và cũng chỉ khi xuất hiện 2 đứa nhóc này, mới tiếp động lực cho nàng cố gắng sống tốt đến ngày hôm nay.
Yêu thương hắn chưa xong, hắn đã vội đi, nàng sao không lo sợ?
- Ngài yên tâm, ta nhưng là hài tử của Ngài a! Sao mà gặp hiểm nguy cho được!
Lưu Dã ánh mắt kiên định, cư xử tựa như ông cụ non để phụ nhân nhịn không cười phì cười.
- Ta biết Ngài không tin, để ta đến chứng minh!
Lưu Dã thấy phụ nhân nhìn hắn phì cười, hừ một tiếng nói.
- Được a! Vậy chứng minh cho ta thấy đi.
Phụ nhân xoa xoa đầu hắn nói.
Lưu Dã nghe vậy, nghiêm trang đi đến một cái cọc nhỏ.
Này cọc hắn vừa thay hôm qua, được xin từ Hầu tử, một thanh niên thợ săn trong thôn mà hắn quen nhất.
Này cọc gỗ cứng cáp hơn cọc gỗ trước rất nhiều, đầy đủ Lưu Dã vận hết khí lực cũng không thể gãy.
- Ngài chú ý a!
Lưu Dã nhìn phụ nhân nói xong sau đó. Hắn tụ quyền thế về một hướng, chân đạp địa lấy thế.
Hây a!
Lưu Dã họng gầm nhẹ, gân xanh nổi lên khắp người, tung ra một quyền về phía cọc gỗ!
Ầm! !
Rắc!
Chỉ nghe "bang" một tiếng, cọc gỗ chịu lấy đáng sợ quyền pháp của hắn, tựa như đạn pháo một dạng đụng trúng!
Âm thanh vang dội, để phụ nhân mặt cười đờ ra, trợn mắt ngoác mồm nhìn tình cảnh trước mắt.
- Ngài thấy thế nào, ta đủ sức đi săn đi!
Lưu Dã nhìn trước mắt quyền ấn còn hiện trên cọc gỗ, quay sang đối với phụ nhân đắc ý nói.
- Tụ Huyết nhất trọng?!!!!
Phụ nhân trong lòng rung động cực kỳ nhìn tình cảnh trước mắt, thầm nói nhỏ.
- Ngươi tập luyện từ bao giờ?
Nàng vội tiến đến gần hắn, sờ soạng cơ thể Lưu Dã, để hắn một hồi xấu hổ lùi lại phía sau.
- Ta mới luyện tập 2 năm a!
- 2 tuổi đã bắt đầu?
Phụ nhân âm thầm giật mình. Không ngờ tiểu tử này lại lén tu luyện ngay trước mắt của nàng, hơn nữa thiên phú lại cao tuyệt đến như vậy!
Còn nhớ trước kia...
Trong lòng nàng cười khổ lắc đầu, hậu sinh khả úy!
Đây nhưng là con ta!
Ánh mắt