Năm thứ năm Nguỵ Anh hồn phi phách tán, Lam Trạm lại xuống núi Cô Tô, đến quán ăn mà người ấy thích, nếm thử thức ăn người ấy thích ăn, ăn xong yết hầu y bị nghẹn, cay đến phiến mắt trở hồng.
Lam Trạm tự nhủ, là thức ăn cay quá nên mắt y mới trở hồng, hay là y nhớ người ấy đến mức phiến mắt trở hồng đây.
Bên cạnh y lại có thêm một vò Thiên Tử Tiếu, đồ ăn cay lại dùng thêm Thiên Tử Tiếu thật sự rất tuyệt.
Y cảm giác, mình say rồi.
Nhưng hình như y vừa nhớ ra một chuyện gì đó thật quan trọng.
Liền nhanh chóng quay trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
~~~"Trạch Vu Quân, Hàm, Hàm Quang Quân say rồi" Tiểu Cảnh Nghi hớt ha hớt hải chạy vào phòng của Trạch Vu Quân, hơi thở dồn dập giọng nói đứt quãng, liền không màng gì cả mà kéo tay Trạch Vu Quân theo mình chạy.
Lam Hi Thần nghe Tiểu Cảnh Nghi nói rồi có chút sửng sốt, bản thân y cũng thật nhanh chóng đi theo đứa nhỏ, đám môn sinh thấy Trạch Vu Quân sốt sắng cũng liền đi theo.
Đám người chạy đến một căn nhà nhỏ-nơi dùng để cất giữ tiên khí tịch thu được trong trận Xạ Nhật Chi Chinh.
Y nhìn kỹ đệ đệ của y, vành mắt hắn rất đỏ, gương mặt mờ mịt như đang tìm gì đó.
"Cảnh Nghi,